Chương 170
Ôn Hủ Hủ quang minh chính đại đi thang máy lên tầng cao nhất.
Cô xông tới, một cước đá văng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mọi người sợ hãi!
Đây rốt cuộc là ai a? Không phải nói đang được phó tổng bộ phận kinh doanh ưu ái sao? Ngay cả đồ ăn của mình cũng gắp cho, sao thoáng cái lại chạy đến văn phòng tổng giám đốc?
Còn to gan đạp thẳng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc như vậy!
Bọn họ như bị sét đánh đứng yên nhìn.
Tiếp theo bọn họ lại nhìn thấy, người phụ nữ này sau khi đá cửa đi vào liền mắng: “Hoắc Tư Tước, anh có phải có bệnh hay không?”
Mọi người: “……”
Thật đáng sợ?!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Trong công ty này, rốt cuộc cũng gặp được người dám mắn Hoắc Tư Tước.
Điều khiến cô ngạc nhiên là, cô đã thô lỗ như vậy.
Nhưng người đàn ông đang đứng trước cửa sổ lớn kia lại không có bất cứ phản ứng nào.
Phải sau hơn mười giây, cô mới nhìn thấy hắn chậm rãi quay lại.
“Cút!”
Mặt hắn không chút thay đổi, một chữ từ trong kẽ răng của hắn mài ra, lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy.
“Hoắc Tư Tước, chú ý cách dùng từ của anh.
Tôi không phải thật sự đến công ty anh làm việc, tôi chỉ là bởi vì con trai mới tới đây.
Bây giờ anh nói với tôi chữ này, anh có ý gì?”
“Ý tứ của chữ này chính là cho cô cút khỏi Hoắc thị.
Ôn Hủ Hủ, đây là chỗ của Hoắc Tư Tước tôi.
Không phải nơi để cô đến hẹn hò, càng không phải nới cô “Câu tam đáp tứ” trèo lên cành cao.
Cô thật sự là làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!”
.
Trong đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng kia ẩn chứa căm hận cùng chán ghét.
Giống như Ôn Hủ Hủ đã làm ra chuyện kinh thiên động địa, khiến hắn tổn thất cả cái Hoắc thị này vậy.
Cái gì?!!
Ôn Hủ Hủ tức giận đến ngón tay đều run lên.
Cô cúi đầu quét trái quét phải một chút.
Cuối cùng phát hiện cách cô không xa có một pho tượng sắt nghệ thuật, vì thế cô liền ôm nó lên.
Hoắc Tư Tước lập tức nheo mắt: “Cô ôm nó làm gì?”
“Tôi ôm nó đập chết anh!!” Ôn Hủ Hủ tức giận gầm lên!
“Anh bị thần kinh à, lại còn nói tôi “Câu tam đáp tứ”? Tôi rốt cuộc “Câu tam đáp tứ” chỗ nào? Tôi là người phụ nữ của anh à.
Anh quá đề cao bản thân mình hay là anh cho rằng công ty của mình rất tốt? Anh mất trí rồi à? Đồ khốn!!”
Ôn Hủ Hủ thật sự phát điên, cô ôm thứ kia vừa chửi rủa liên tục, vừa muốn đập nát nó.
Nhưng mà, khi cô muốn giơ lên —
“Vật này 30kg, nếu cô có thể giơ lên đập trúng tôi, tôi mà chạy coi như tôi thua.” Người đàn ông này bỗng nhiên tâm tình trở nên tốt hơn, nhìn cô giơ món đồ chơi này lên cũng không tránh, ngược lại còn bình tĩnh nhìn cô nói một câu.