Chương 180
Hôm nay là ba tới đón Mặc Bảo về nhà.
Đón chừng lúc ở bệnh viện Hoắc Dận không chọn về cùng hắn mà chọn đi cùng với Ôn Hủ Hủ cho nên khuôn mặt anh tuấn kia vẫn luôn u ám.
Ngay cả khi Hoắc Tư Tước chủ động chào cậu, cậu cũng giữ khoảng cách với hắn.
Người ba thối tha này cậu không thèm để ý tới.
Đến nói chuyện cậu cũng lười.
Mặc Bảo đeo cặp sách nhỏ ngồi ở phía sau xe, mở ra chiến lợi phẩm hôm nay thu được trong nhà trẻ, một bên vui tươi hớn hở bóc ra một que kẹo cho vào mồm.
“Con đang làm gì vậy?”
“Hả? Con không làm gì cả, con đang chơi.”
Mặc Bảo sẽ không nói cho ba biết, hôm nay ở nhà trẻ cậu đã thay anh em tốt Hoắc Dận của mình đánh hạ một nửa giang sơn như thế nào.
Mặc Bảo lấy ra một chiếc ô tô đồ chơi trong chiến lợi phẩm ra, ngắm nghía một hồi rồi thốt lên nhạc nhẽo, trẻ con, giờ còn chơi đồ ấu trĩ như vậy!
Hoắc Tư Tước thông qua kính chiếu hậu quan sát đứa nhỏ này.
Hắn tức giận, không ngờ công sức hắn nuôi năm năm không bằng một người phụ nữ vừa mới xuất hiện.
Nhưng mà đứa nhỏ này đang làm gì vậy?
Hắn nhìn hành động của con trai có chút kỳ quái.
Đặc biệt là khi cậu cởi cặp sách nhỏ sau sau đó tùy tiện ném ở chỗ ngồi, rồi khoanh chân ngồi xuống, những hành động này của cậu khiến hắn càng thêm kinh ngạc.
“Hoắc Dận, ai dạy con ngồi như vậy? Ba không phải dạy con cách đứng ngồi rồi sao? Sao con mới đi nhà trẻ hai ngày mà đã đã học được những điều xấu này? ”
“……”
Sau hai giây, Mặc Bảo phía sau mới chậm rãi thu chân lại, bắt chước dáng vẻ của Hoắc Dận.
Thì ra Hoắc Dận ngồi như một ông già là do người ba xấu xa này dạy ra.
Mặc Bảo thở dài một tiếng.
May mắn thay, sau khi điều chỉnh lại tư thế ngồi, thì hắn không lãi nhãi gì thêm nữa mãi cho đến khi hai ba con về tới vịnh Thiển Thủy.
“Thiếu gia về rồi, đói bụng chưa? Dì Vương làm xong món bánh ngọt yêu thích của con rồi, có muốn lấy một ít cho con không?”
“Vâng, cảm ơn dì Vương.”
Mặc Bảo mỉm cười đồng ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa như mặt trời khiến Dì Vương sửng sốt.
Tiểu thiếu gia đang cười với một người giúp việc sao?
Trời ạ, tiểu thiếu gia hôm nay tự nhiên lại nở nụ cười! Thì ra tiểu thiếu gia cũng biết cười, nụ cười này cũng quá đẹp đi!
Dì Vương kinh ngạc, lập tức chạy vào bếp lấy chút đồ ăn vặt ra.
Mặc Bảo thấy dì ta đi rồi, cũng đeo cặp sách nhỏ chuẩn bị trở về phòng mình ở lầu hai.
Cậu phải đi gọi điện thoại cho Hoắc Dận.
Vừa rồi lúc ở trong xe Hoắc Dận gọi tới nhưng cậu không nghe được vì sợ ba sẽ phát hiện, nên cậu ngắt máy ngay.