Chương 193
Đứa nhỏ này, cậu làm sao vậy?
Hoắc Tư Tước cho rằng cậu bị lạnh, đi tới hỏi thăm: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, để ba ôm con lên mặc quần áo.
Trời lạnh như vậy, con sẽ bị bệnh mất.”
Hắn cúi xuống chuẩn bị ôm cậu.
Nhưng Hoắc Dận giống như phát điên, không mặc quần áo, cũng không mang giày, cứ như vậy thất thần từ trên cầu thang nhanh chóng chạy xuống.
“Hoắc Dận, con làm gì vậy? Con quay lại đây!”
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, cũng vội vàng từ trên lầu chạy xuống đuổi theo cậu.
Đáy mắt tức giận, hận không thể lập tức bắt đứa con này rồi đánh vào mông nhỏ hai cái.
Đứa nhỏ này, cậu từ khi nào trở nên không nghe lời như vậy?
Một đường đuổi sát.
Cũng may, khi Hoắc Dận sắp chạy ra cửa chính, Hoắc Tư Tước cũng bắt được cậu và kéo cậu trở về.
“Hoắc Dận, rốt cuộc con đang làm gì? Con muốn ba xử lý con ra sao?”
“Buông ra, con muốn đi tìm dì, ba buông con ra!”
Hoắc Dận giãy dụa kịch liệt, trong giọng nói kia đã xen lẫn tiếng khóc.
Đúng vậy, cậu muốn đến chỗ mẹ.
Cậu muốn đi xem một chút, có phải Mặc Bảo đã xảy ra chuyện hay không? Tối hôm qua sau khi cậu trở về, lúc bình tĩnh lại liền gọi điện thoại cho Mặc Bảo, nhưng không thể liên lạc được.
Sáng nay ngủ dậy gọi lại vẫn không liên lạc được cho Mặc Bảo nên cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Như vậy, kẻ xấu vừa gọi điện thoại kia thật sự đã bắt cóc Mặc Bảo sao? Tưởng Mặc bảo là cậu sao?
Hoắc Dận càng tự trách mình.
Cậu dùng sức giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng bởi vì dùng hết sức mà đỏ bừng, cổ họng cũng khàn, cậu hét lớn xin ba buông cậu ra.
Hoắc Tư Tước tức giận đến trán cũng nổi gân xanh!
Hắn rất muốn lập tức cho đứa nhỏ này hai cái tát.
Nhưng khi hắn thật sự giơ tay lên, hắn lại phát hiện mình đánh không nỡ xuống tay.
Chẳng lẽ, đây thật sự là quan hệ mẹ con ruột thịt sao?
Cho dù hắn có ra sức ngăn cản như thế nào? Làm mọi cách để ngăn cách ra sao? Đều không thể khống chế được mối liên hệ, sự dây liên kết của bọn họ.
Cho dù bây giờ cậu vẫn chưa biết đó chính là mẹ cậu!
Hoắc Tư Tước nhắm mắt lại, cuối cùng hắn cũng đành phải thỏa hiệp.
“OK, ba dẫn con qua, nhưng điều trước hết con cần làm là lập tức đi lên mặc quần áo cho tử tế vào.”
“Được, con lập tức đi mặc!”
Cậu bé quả nhiên không khóc nữa, từ trên người hắn bước xuống.
Cậu lập tức lên lầu, tự mình chủ động đi thay quần áo.
Hoắc Tư Tước: “……”
Cũng tốt, nhân cơ hội này để hắn đến gặp người phụ nữ kia, và cũng nói cho cô biết đây là lần cuối mẹ con cô gặp nhau.
Từ nay về sau hắn nhất quyết sẽ không cho cô cơ hội xuất hiện ở thành phố này nữa.
Hoắc Tư Tước nén lửa giận trong lòng đi lên lấy chìa khóa xe.
Mười phút sau, hai ba con ra cửa.
Về chỗ ở của Ôn Hủ Hủ, Hoắc Tư Tước quả thật chưa từng quan tâm, hắn vẫn cho rằng cô ở chỗ của cậu, mà vốn dĩ Ôn Hủ Hủ cũng từng nói với hắn như vậy.