Chương 195
Hoắc Dận nghe xong, sắc mặt càng thêm thêm tái nhợt.
Hoắc Tư Tước không rõ chân tướng, thấy cô bé này khóc thành ra như vậy, hắn nhíu mày đi tới: “Con nói ai mất tích?”
Tiểu Nhược Nhược: “Anh Mặc Mặc, anh ấy bị người xấu bắt đi.”
“Anh Mặc Mặc? Anh Mặc Mặc là ai?”
“Chính là anh trai của Nhược Nhược, một đứa con khác của mẹ.
Chú sẽ tìm anh ấy về sao?… Chú?” Nhược Nhược lấy hết can đảm nhìn về phía ba.
Nhưng vì không được mẹ cho phép cô bé vẫn không gọi ba, mà thông minh gọi chú.
Cô bé đã chủ động nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn nhìn ra cô bé vẫn còn rất sợ hắn.
“Một đứa con khác? Cho nên mẹ con sinh ra không chỉ có một mình con phải không?”
“……”
Nhược Nhược tỏ vẻ rất bối rối
Đương nhiên không phải, cô bé không phải còn có hai anh trai sao? Không phải đều là do mẹ sinh ra sao?
May mà Hoắc Dận thông minh, sau khi thấy vẻ mặt ba không ổn, vội vàng tới nắm chặt tay ba: “Ba, ba mau cứu Mặc Bảo đi, nếu không cứu thì không kịp mất.”
Hoắc Tư Tước cười lạnh một tiếng: “Tại sao ba phải cứu? Việc này thì liên quan gì đến ba?”
Người đàn ông này, lửa giận trong lòng lại dân lên!
Cũng đúng, một đứa con riêng cũng đủ rồi, bây giờ còn có thêm một đứa nữa, điều này làm sao mà chịu được? Coi như là người phụ nữ đó hắn không cần nữa, hắn cũng cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến hắn hiện tại vừa nghe đến cái tên này liền muốn nổi trận lôi đình!
Nhưng mà, vào lúc này điện thoại di động của hắn lại vang lên.
“A lô?”
“Hoắc Tư Tước, ông thật sự không cần con trai mình đúng không? Được, tôi thành toàn cho ông.”
Sau đó, trong điện thoại chỉ nghe thấy “Phanh” một tiếng súng vang lên.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, một tiếng thét chói tai đã xông vào màng nhĩ của hắn: “Đừng –”
Đầu óc Hoắc Tư Tước có chút trống rỗng.
Có lẽ, là chưa từng nghe qua tiếng kêu tuyệt vọng mà thê lương như vậy.
Hoắc Dận cũng nghe thấy tiếng la này, thoáng chốc cậu đứng bên cạnh chân hắn khóc lớn: “Mẹ ơi! Ba, tại sao ba không cứu mẹ, không cứu Mặc Mặc?”
Hoắc Dận nắm tay em gái bỏ chạy.
Không thèm để ý tới ba cậu nữa.
Hai anh em liền nhanh chóng chạy về phía trước, cũng không biết đi đâu, nhưng bọn họ cũng chỉ muốn đi tìm mẹ, còn có đứa em trai sinh đôi của cậu.
Hoắc Tư Tước lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó sải bước qua, bắt hai đứa nhỏ này trở về.
“Các con chạy đi đâu?”
“Ba buông chúng con ra, ba không cứu mẹ, con tự mình đi cứu!”
Hoắc Dận vẫn vô cùng phẫn nộ, hai mắt ngấn nước của cậu nhìn chằm chằm ba, trong miệng nhỏ nhắn cũng một lần nữa nói rõ ràng chữ “Mẹ”.
Cậu kêu xong, nhận thấy không ổn.
Lúc này mới lập tức ngậm cái miệng nhỏ lại.
Thế nhưng, làm cho cậu rất bất ngờ chính là tính tình ba rất không tốt.
Lúc đối mặt với chữ “Mẹ” mà cậu hai lần thất thanh kêu lên hắn càng thêm bức bối.