Chương 202
“Con cần bình tĩnh, hơn nữa chúng ta cần tránh bão.
Nếu lúc này ở lại đây, bị Hoắc Tư Tước phát hiện việc bắt cóc có liên quan đến chúng ta, vậy con đừng mơ mộng gì cả.”
“……”
Cố Hạ nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi thật lâu, cuối cùng, vẫn không lên tiếng nữa.
Cố Thanh Liên liền đặt hai tấm vé máy bay, đồng thời lại hời hợt nói một câu: “Con cũng có thể tranh thủ đi học tập.
Năm đó hắn thích con, không phải là vì con viết chồng thư kia sao?”
Cố Thanh Liên lại một lần nữa nhắc nhở đứa cháu gái này.
Cố Hạ nghe được không nói gì nữa……
——
Hai ngày sau, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng đã tỉnh.
Cô bị thương cũng không phải nặng lắm, nhưng vì mất máu quá nhiều, hơn nữa sức khỏe cô vôn cũng không tốt lắm.
Cho nên, sau khi phẫu thuật, cô ở trong phòng bệnh nằm ròng rã hai ngày mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết trên đỉnh đầu, đầu óc cô hôn mê quá lâu, nhất thời không thể nhớ tới rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Không lâu sau, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên bên tai cô: “Con tỉnh rồi?”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Một hồi lâu, lúc này cô mới nghiêng đầu nhìn về phía người này.
“Cậu?”
“Còn có thể nhận ra cậu, vậy là không sao rồi.
Cậu đi rót cho con ly nước.”
Đỗ Hoa Sanh thấy cô nhận ra mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, ông lập tức lăn xe lăn đi rót nước cho Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ thấy thế, liền vùng dậy muốn đứng lên.
Nhưng vừa cử động, lại động đến vết thương.
“Đừng quậy nữa, bây giờ con vừa tỉnh, nằm yên đi.”
“……”
Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống.
Đợi đến khi cậu rót nước lại, cô dựa vào đầu giường uống một ngụm, lúc này mới dùng giọng khàn khàn của mình bắt đầu nói chuyện.
“Cậu, Mặc Mặc đâu? Đứa nhỏ không sao chứ?”
“Không sao, bây giờ đứa nhỏ được Hoắc Tư Tước đưa đến vịnh Thiển Thủy rồi, con yên tâm đi.” Đỗ Hoa Sanh an ủi cô một câu.
Nhưng ông ta nào biết, ông ta không nói lời này còn tốt hơn, vừa nói xong Ôn Hủ Hủ mới vừa tỉnh lại bị một chậu nước lạnh hắt vào người.
“Vậy hắn…… đã biết đứa nhỏ là con hắn sao?”
“Con không phải đang hỏi thừa à? Hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, trừ phi nó là kẻ ngốc, mới không biết đó không phải con của nó.” Đỗ Hoa Sanh tức giận nói.
Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ càng thêm tái nhợt.
Làm sao bây giờ?
Hắn đã biết sự tồn tại của Mặc Bảo, nhất định sẽ cướp đứa nhỏ đi.
Cậu bé là con trai Hoắc Tư Tước, hắn làm sao có thể không đem cậu về Hoắc gia được chứ?