Chương 215
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Đây là Nhược Nhược của mẹ, mẹ phải cẩn thận một chút, nếu mẹ bóp cổ con, sẽ không có con để ôm đâu.”
“……”
Trong hơn mười giây, bầu không khí xấu hổ tràn ngập trong phòng ăn, khiến mỗi người ở đây đều muốn tìm lỗ chui xuống!
Dì Vương vẫn nhịn cười, thấy thiếu gia đang nhìn chằm chằm mình khóe mắt cũng giật giật một chút.
Dì ta vội vàng đi vàovào phòng bếp bưng một đĩa sủi cảo lớn vừa nấu xong ra.
“Vâng, ông chủ, hôm nay bọn nhỏ ầm ĩ đòi ăn sủi cảo.
Cô Ôn không ngạingại trên người có thương tích vẫn giúp tôi làm những thứ này.
Ông chủ nếm thử xem? Mùi vị của sủi cảo khá ngon.”
Dì Vương đặc biệt lấy một đôi bát đũa sạch sẽ, đặt thêm một đĩa gia vị nhỏ trước mặt Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ đột nhiên siết chặt các ngón tay của mình lại.
Thật ra Hoắc Tư Tước không thích ăn sủi cảo.
Hắn từ nhỏ đã rất kén ăn, gia đình hắn lại thuộc giới trâm anh thế phiệt vì thế chỉ cần có một số thứ hắn nếm thử không thích thì sẽ không bao giờ ăn lại nữa.
Loại đồ ăn Sủi cảo này, cũng chỉ có năm đó Ôn Hủ Hủ và ba mẹ của cô đến Hoắc gia mới làm.
Bởi vì bọn họ là người phương bắc tới cho nên Hoắc gia cố ý chuẩn bị Sủi Cảo cho bọn họ.
Ôn Hủ Hủ nhớ rất rõ ràng, lần đó cô cùng với một người con trai lớn hơn cô năm tuổi cùng ăn sủi cảo, nhưng anh trai đó vừa cắn một miếng thì không ăn nữa.
Anh trai đó nói sủi cảo khó ăn muốn chết!
Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống, không nhìn phía đối diện, mà chuyên tâm đút cho con gái ăn.
Vài giây sau……
“Ba, có phải rất ngon không?”
“Có thể ăn……”
Hoắc Tư Tước chậm rãi ăn xong một cái sủi cảo.
Lúc này không có tỏ ra thái độ như năm đó.
Hắn cảm giác được trong miệng đang được kích thích vị giác, liền thẳng thắn gật đầu.
Ôn Hủ Hủ sửng sốtĐọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Có phải cô nghe nhầm rồi không? Hắn vừa nói có thể ăn? Nhưng năm đó rõ ràng hắn vừa cho vào miệng liền ném đi.
Ôn Hủ Hủ nhìn thật lâu cũng không dời tầm mắt.
Có lẽ là cảm giác được có người đang nhìn mình, người đàn ông đang ngồi ăn phía đối diện cũng hơi nâng mí mắt quét qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: “……”
Ôn Hủ Hủ lại sợ đến nỗi chiếc đũa trong tay xém rơi xuống đất!!
Cô điên rồi sao?
Cô đang làm gì vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào hắn, cô có bệnh sao?
Trái tim Ôn Hủ Hủ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vội quay đi chỗ khác giả vờ như đang pha nước sốt cho đứa nhỏ, cô cố tránh ánh mắt của người đàn ông này.
May mắn là, sau khi cô thu hồi ánh mắt đột nhiên phía công ty của hắn gọi điện thoại tới.
Hoắc Tư Tước đi ra ngoài nhận cuộc gọi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền vội vàng rời đi ngay.
“Mẹ, có phải mẹ sợ ba không?”