Chương 216
Thật không ngờ, Hoắc Tư Tước vừa đi, Nhược Nhược luôn ngây thơ lại đến gần lén lút hỏi Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ đương nhiên sẽ không thừa nhận!
Cô vội nhét sủi cảo vào miệng cô bé, chặn sự tò mò của cô bé lại: “Không có không có, mau ăn đi, ăn no rồi mẹ đi tắm cho con.”
Lúc này cô bé mới ngừng nói.
Ăn xong bữa tối.
Vì Ôn Hủ Hủ đã ở lại đây, mấy đứa nhỏ cũng không chạy đi làm phiền Hoắc Tư Tước.
Tất cả tự tắm rửa xong liền chạy đến phòng của Ôn Hủ Hủ, quấn lấy cô để cô kể chuyện trước khi đi ngủ.
Ôn Hủ Hủ đương nhiên rất vui.
Khi ở cùng Mặc Bảo và Nhược Nhược, buổi tối cô thường sẽ kể chuyện cho hai đứa nhỏ nghe.
Bọn nhỏ đã hình thành nên thói quen, hiện tại lại có thêm một đứa con trai lớn nữa.
Đương nhiên, cô làm chuyện này lại càng thêm hạnh phúc.
Vì vậy đêm đó, bọn nhỏ đều ngủ trong phòng mẹ, sau đó cô mới bảo dì Vương đưa bọn nhỏ về phòng mình.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau.
Ôn Hủ Hủ bị tiếng gõ cửa đánh thức.
“Mẹ, mẹ dậy chưa? Con là Nhược Nhược, oa ~~~, mẹ mau dậy đi.”
“……”
Tiếng khóc này!
Ôn Hủ Hủ lập tức tỉnh lại, sau đó từ trên giường nhanh chóng tới mở cửa.
Quả nhiên là Nhược Nhược, sáng sớm cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô bé mặc chiếc áo ngủ màu hồng phấn, trong tay còn ôm một con búp bê thỏ tai dài, đứng khóc ngay trước cửa phòng Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ bị dọa, vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: “Sao vậy? Con gái, sao đột nhiên lại khóc? Nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?”
Cô nghĩ, chắc là cô con gái nhỏ của mình chưa thích ứng với nơi này.
Nhưng sau khi cô bé nhào vào trong lòng mẹ, lại nghẹn ngào nói: “Mẹ, Nhược Nhược cũng muốn đi nhà trẻ.
Các anh đều đã đi rồi, chỉ có Nhược Nhược không được đi, mẹ…”
Nhược Nhược nói không được hai câu, lại òa khóc.
Nhà trẻ?
Đúng rồi, trong khoảng thời gian cô nằm trong bệnh viện đã quên béng đi chuyện này.
Hai đứa nhỏ còn đang đi nhà trẻ.
Vì thế cô lập tức lại hỏi: “Sao lại không cho con đi? Hai anh em con không phải đều ở cùng một nhà trẻ sao?”
“Không… không phải, sau khi chúng con về đây ba bảo anh trai đến nhà trẻ của anh Dận Dận.
Mẹ, Ba… ba không cho Nhược Nhược đi…”
Cô bé khóc rất thương tâm.
Đặc biệt là câu cuối cùng, ngay cả cơ thể nhỏ bé cũng run rẩy trong lòng mẹ.
Ôn Hủ Hủ nghe xong mới hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
Tim cô như bị dao cắt, một ngọn lửa giận từ trong lồng ngực bùng lên!