Chương 217
Nhưng mà, sau khi bùng lên thì sao?
Đi tìm ba cô bé sao?
Không, không được.
Hiện tại hắn không biết Nhược Nhược là con gái của hắn.
Hơn nữa, cô cũng không muốn cho hắn biết.
Nếu đã như vậy, cô lấy lý do gì đi tìm hắn đây?
Ôn Hủ Hủ ôm chặt con gái mình, cố gắng an ủi cô bé: “Vậy… chúng ta về nhà trẻ trước đây có được không?”
“Không, không cần, Nhược Nhược muốn đi học cùng một chỗ với anh trai.
Mẹ, có phải mẹ cũng không yêu con nữa không?”
Cô bé rơm rớm nước mắt nhìn mẹ, dáng vẻ buồn bã đến suýt nữa làm tan nát cõi lòng.
“Được rồi, hôm nay mẹ nhất định sẽ cho con đi nhà trẻ với các anh!
Ôn Hủ Hủ sẽ dốc hết toàn lực để con gái được đi nhà trẻ.
Để con gái ở trong phòng chờ cô, sau đó làm vệ sinh cá nhân rồi bước ra khỏi phòng đi thẳng lên lầu ba.
“Hoắc tư Tước? Hoắc tư Tước? Anh dậy chưa? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”
Đây là lần thứ hai cô đi tới lầu ba, Ôn Hủ Hủ kỳ thật rất không muốn lên đây, bởi vì mỗi một lần cô lên đây cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì.
Không phải cùng hắn ầm ĩ, thì cũng là cãi nhau với hắn.
Không có nổi một lần nói chuyện đàng hoàng.
Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, nghĩ đến lần này tới nói chuyện cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cô liền cố ý đứng xa một chút.
Đợi khoảng một phút, bên trong cuối cùng cũng có tiếng động, cũng không biết hắn đang làm gì một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân đi tới mở cửa.
“Chuyện gì?”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông đứng đó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi được may thủ công màu sẫm, cổ áo mở một nửa lộ ra xương quai xanh tinh xảo bên trong, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra chiếc thắt lưng kim loại lạnh lẽo quanh eo.
Ôn Hủ Hủ thấy được hình ảnh này của hắn không hiểu vì sao dáng vẻ tự tin lúc đầu của cô đã giảm đi ba phần.
“Cái đó… cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi vừa nghe nói anh đưa Mặc Mặc đến nhà trẻ của Dận Dận.
Vậy có thể… để Nhược Nhược cũng đi cùng không?”
“Tại sao tôi phải để nó đi? Đó không phải là việc của tôi!”
Người đàn ông này đã từ chối một cách rất nhanh chóng và thô lỗ!
Ôn Hủ Hủ càng chột dạ: “Cho… cho dù con bé không phải là con của anh.
Nhưng Nhược Nhược cũng là em gái của Mặc Mặc và Dận Dận.
Anh có thể nể tình hai con trai mà để con bé cùng đi nhà trẻ được không?”
“Không thể!”
Lại là một câu nói không chút lưu tình, người đàn ông quay người định đóng cửa lại.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng mà đã quên vừa rồi mình còn tránh xa hắn, cô vội vàng chạy tới ngăn ngay cánh lại nói: “Anh đừng như vậy, chúng ta thương lượng một chút đi.”
“Cút!”
“Tôi biết, tôi trước kia đối với Hoắc tổng có nhiều chỗ bất kính.
Như vậy đi, anh đại nhân không thèm chấp tiểu nhân.
Anh muốn tôi làm gì tôi làm nấy được không?”