Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo


Ôn Hủ Hủ thấy không thể ép buộc cậu, liền kiên nhẫn ở trước mặt cậu từng chút một đem hộp thuốc lá lấy ra, đặt ở trên đầu gối cạo cạo, rất nhanh, cô đã bóc được một mảnh giấy bạc hoàn chỉnh.

“Dận Dận, con xem!”
Hoắc Dận: "......”
Tuy rằng không nói, nhưng có thể thấy rõ ràng đôi mắt vô cảm ban đầu của cậu bé sáng lên.

Con trai cô cuối cùng cũng có chút chú ý đến cô rồi sao?
Một tia kinh ngạc xẹt qua trong lòng Ôn Hủ Hủ, cô nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, đưa một tờ giấy bạc cho con trai.

"NNào, cùng thử đi, ở đây còn nhiều vỏ lắm, con giúp dì đi, hai người chúng ta cùng làm, như vậy nhanh hơn một chút, được không?"
“Hừm......”
Hoắc Dận cuối cùng cũng gật đầu, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhận lấy hộp thuốc lá đưa tới, sau đó cũng ngồi xổm xuống.

Tuyệt vời!
Ôn Hủ Hủ cảm thấy hạnh phúc
Lén nhìn qua, phát hiện đôi mày và đôi mắt cụp xuống của cậu bé này, từ góc nhìn của cô, bất kể là hai hàng lông mi dày như lông vũ hay độ cong của khuôn mặt nhỏ nhắn, đều thanh tú như búp bê sứ.

Hơn nữa, cô còn phát hiện, sau khi con cô chuyên tâm vào làm, cả người cậu đều nhu hòa hơn nhiều.

Dận Dận, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bù đắp sai lầm của mình, cho đến khi con chịu tha thứ cho mẹ mới thôi.

Mất khoảng mười phút, hai mẹ con cũng làm xong, và đặt lên máy bay không người lái.

"Dận Dận, được rồi, con mau thử xem, xem có thể bay cao hơn không?"
“Được......”
Lần này, cậu bé cũng chịu đáp lại lời cô, sau đó, cậu liền cầm chiếc máy bay không người lái điều khiển, quả nhiên, vừa khởi động, thoáng cái liền từ mặt biển bay lên cao mấy chục mét.

“Con xem, có phải dì không lừa con không? Giấy bạc này có thể cải thiện được tốc độ máy bay của con.”
Ôn Hủ Hủ hưng phấn vỗ tay.

Hoắc Dận cũng rất hài lòng, khóe miệng vẫn trầm mặc của cậu có thể nhìn thấy một đường cong nhàn nhạt.

Hoắc Tư Tước không thấy con trai, lúc tìm khắp nơi, vừa vặn nhìn thấy một màn này - -
Đứa con trai không biết cười, không biết làm sao giờ phút này lại đứng bên hàng rào, nở một nụ cười hiếm thấy, và điều khiến hắn ta hận nhất chính là người phụ nữ đã chết kia rõ ràng đã đồng ý với anh ta, lúc này, lại đứng vỗ tay bên cạnh con trai và nhảy cẫng lên vì sung sướng, cô ta đã hoàn toàn hòa nhập vào thế giới của đứa nhỏ này.

“Ôn Hủ Hủ!!”
Đột nhiên, một vầng lửa giận dâng lên trong lồng ngực hắn, khuôn mặt tuấn tú đường nét thanh tú của hắn tối sầm lại!
“Hai người đang làm gì? Ôn Hủ Hủ, ai cho cô đến gặp Dận Dận? Cô thật to gan không xem lời nói của tôi ra gì đúng không?”
Giọng rất dữ dội, từng chữ ngắt quãng, như nghiến ra từ kẽ răng.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức tái nhợt, giống như một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu của cô dội xuống, lòng tràn đầy vui mừng cùng hi vọng, cứ như vậy dập tắt.

“Tôi......!Tôi không phải......”
"Người đâu, đưa tiểu thiếu gia trở về, còn nữa, nhốt cô ta lại, không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được phép thả ra!"
Người đàn ông tức giận trước mặt này, căn bảnkhông cho cô cơ hội giải thích, hắn cũng không muốn nghe cô giải thích, sau khi quát to một tiếng, lập tức có người tới đưa đứa trẻ đi.

Mà Ôn Hủ Hủ, cũng bị hai vệ sĩ giữ lại.

Điều này kỳ thật không thể trách hắn, hắn không muốn để Ôn Hủ Hủ tổn thương Hoắc Dận, mà Ôn Hủ Hủ cũng đã đồng ý.

Còn điểm chính là, Hoắc Dận là do chính tay hắn nuôi lớn, tính chiếm hữu của đàn ông, là thứ hắn không cho phép người khác chạm vào đồ đạc của mình.

Ôn Hủ Hủ bị kéo về khoang thuyền, sự thay đổi đột ngột khiến đầu óc cô rối bời.

“Không, Hoắc Tư Tước, nghe tôi giải thích, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này tôi có thể bù đắp, tôi nhất định sẽ không để cho con bị thương tổn, tin tưởng tôi.”
Ôn Hủ Hủ muốn giải thích với người đàn ông này rằng cô thật sự rất hòa hợp với đứa bé, nếu cho cô một cơ hội, cô có lòng tin con cô sẽ tha thứ cho cô.

Thế nhưng, Hoắc Tư Tước nghe xong, lại trực tiếp cười lạnh một tiếng: "Bù đắp? Ôn Hủ Hủ, cô lấy cái gì để bù đắp? Một người vì tự do cũng có thể giả chết! Cô có tư cách gì nói đến bù đắp cho con?"
“……”
"Nghe rõ đây, nếu như cô còn muốn người nhà của mình ở thành phố A được bình yên, cô tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không, đừng trách tôi nhẫn tâm!"
Trước khi rời đi, hắn chỉ để lại cho Ôn Hủ Hủ một câu khó nghe.

Sau một câu nói, Ôn Hủ Hủ có tức giận đến đâu, không cam lòng như thế nào, cũng đành kìm nén lại.

Người nhà thành phố A, chỉ có một nhà mợ cô.

Mà hiện tại, hai người con khác của cô cũng đang ở trong nhà bọn họ.

Ôn Hủ Hủ tức đến nghiến răng nghiến lợi.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui