Chương 254
Cậu mặc bộ đồ ngủ, đôi chân nhỏ cũng không mang gì cứ thế lạnh lùng bước trên mặt đất đến bên cạnh em trai mình.
Mặc Bảo lập tức quay đầu lại: “Sao anh lại đây? Anh còn chưa mặc quần áo và vớ? Lỡ bị bệnh thì sao, mau về đi.”
Cậu sợ hãi vội vàng kéo anh trai về phòng.
Về điểm này, Mặc Bảo hiểu rõ.
Dù sao người anh trai này từ nhỏ đã sống trong cảnh quần áo đưa đến tay, cơm đút đến miệng.
Hoắc Dận không giống cậu, từ trước đến giờ đi theo mẹ nên đã sớm học được cách tự chăm sóc mình.
Thế là Mặc Bảo quay lại giúp anh trai mặc quần áo vào.
Hoắc Dận: “……”
Nhìn em trai còn muốn mặc quần áo cho mình, Hoắc Dận đã tự thề với lòng, sau khi về nhà nhất định phải nhanh chóng học được những thứ này.
Trong lúc hai anh em đều mặc quần áo chỉnh tề thì bên phía Nhược Nhược còn chưa tỉnh.
Hai đứa nhỏ từ trong phòng ngủ đi ra.
“Mẹ nhất định là bị bệnh rồi, ngày hôm qua dẫn chúng ta ra ngoài chơi một ngày.
Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi xuống mua bữa sáng, bữa sáng hôm nay sẽ không để cho mẹ làm, để cho mẹ ngủ ngon một chút, được không?”
“Ừ.”
Hoắc Dận gật đầu đồng ý.
Vì thế sau khi hai đứa nhỏ cầm tiền, liền tay nhỏ nắm tay nhỏ bé cùng nhau ra cửa.
Nơi này thực ra cũng khá thuận tiện, đi xuống lầu là con đường của khu phố cũ nên nơi đây có bán mọi thứ.
Lúc trước Ôn Hủ Hủ chọn chỗ này cũng chính là vì lý do này.
Mặc Bảo cùng anh trai đi tới một tiệm ăn sáng.
“Hoắc Dận, anh muốn ăn gì?”
“……”
Hoắc Dận cúi đầu nhìn mặt đất bẩn.
Cậu chưa từng tới những nơi thư thế này.
từ nhỏ cậu đã sống trong chiều chuộng sung sướng, đột ngột thay đổi môi trường khiến cậu không khỏi cảm thấy khó chịu.
Này!
Mặc Bảo thở dài, tự mình đi vào.
“Ông chủ, con muốn cái bánh bao này, còn bánh quẩy, còn sữa nữa.”
“Được rồi, Mặc Mặc, hôm nay con lại tới mua đồ ăn sáng à.
Em gái và mẹ con đâu?”
Những hàng xóm này đều biết Mặc Bảo, sau khi nhìn thấy cậu bé xinh xắn đáng yêu đến mua bữa sáng, một bên cầm đồ cho cậu, một bên cùng cậu trò chuyện rất nhiệt tình.
Mặc Bảo chỉ thản nhiên đáp lại vài câu.
Vài phút sau, khi hai anh em đi ra, trong đôi tay nhỏ bé đã đầy xách một túi đồ lớn.
“Chúng ta về đi.”
“Được.”
Hoắc Dận gật đầu.