Chương 282
Hắn còn cho rằng, Ôn Hủ Hủ thật sự không giận, thật sự không sao cả.
Nhưng hóa ra là cô đang diễn trò khiến hắn chủ quan sau đó đến buổi tối, lại cho hắn một đòn chí mạng.
Cô quá tàn nhẫn, quả thật đến mức nhẫn tâm!
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cả người lớn lẫn đứa nhỏ hoàn toàn biến mất.
Mà hắn thiếu chút nữa lật tung cả thành phố lên, nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu vết gì của bọn họ, đây là cái gì? Bốc hơi khỏi trái đất sao?
Sau này vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa sao?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới năm năm trước, nhất thời đầu óc trống rỗng.
Nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn nào hắn cũng đã gặp qua nhưng đây là lần đầu tiên có loại cảm giác không khống chế được chính mình.
Hoảng loạn!
Không có chỗ cho dù chỉ một chút phản kháng.
“Tư Tước?”
“……”
“Hoắc tổng, tôi biết chị ta có thể sẽ đi đâu?”
Đột nhiên, ngay tại thời điểm mấu chốt bên ngoài lại có một người tiến vào.
Lưu Bội nghe được, lập tức quay đầu nhìn lại sắc mặt lập tức biến đổi: “Tiểu Quân? Sao con lại tới đây? Ai bảo con tới?”
Đúng vậy, người này chính là con gái của bọn họ, Đỗ Như Quân.
Khi Đỗ Như Quân đi vào, cô ta không thèm để ý đến mẹ cô, mà trực tiếp đi tới trước mặt Hoắc Tư Tước.
“Hoắc tổng, chị họ tôi không đơn giản.
Năm đó chị ấy giả chết ở bên ngoài, nhưng lại giúp mẹ tôi trả rất nhiều nợ, bản lĩnh của chị ấy rất lớn.”
“Như Quân, con đang nói cái gì? Con câm miệng cho ta!”
“Con nói sai sao? Năm đó chị ta không phải cho mẹ rất nhiều tiền sao? Mẹ yên tâm, con sẽ không nói ra tên ân nhân của chị.
Con chỉ muốn Hoắc tổng tìm được con của mình thôi, dù sao đó cũng là máu mủ của ngài ấy, không thể đi theo người khác…”
Bách.
Một câu còn chưa nói hết, Lưu Bội giận không kìm được đứng lên liền hung hăng cho cô con gái của mình một bạt tai!
Cô ta đúng là nỗi ô nhục của Đỗ gia!
Trong phòng khách đang lộn xộn lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng lần này, bởi vì lời nói của Đỗ Như Quân, bầu không khí càng trở nên đáng sợ hơn.
Giống như một đội quân khổng lồ màu đen đang chìm xuống, nguy hiểm, khát máu, lạnh lùng …
Tất cả mọi thứ….
Ngay cả liếc mắt một cái, cũng khiến người ta run rẩy!
“Tư…… Tư Tước, cậu đừng nghe con bé nói bậy, con bé chỉ là……”
“Nói tiếp đi!”