Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo


Hoắc Dận được người giúp việc dẫn đi trước.

Nhưng không hiểu tại sao? Cậu luôn cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu, mà ánh mắt này khiến cậu giật mình nhớ tới lúc ở trên tàu.

Khi cô bị nhốt ở trên khoang tàu, cũng là ánh mắt đau khổ ấy cầu xin cậu lại gần để cho cô nhìn cậu một cái.

“Dì đem nó lại đây!”
Cậu bé đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cô.

Trong phút chốc, Ôn Hủ Hủ vốn đang đau khổ lại vui mừng khôn xiết, cô giống như là một lần nữa được sống lại, lập tức ôm hộp bánh đậu xanh kia chạy tới.

“Dận Dận...!dì biết con sẽ không ghét bỏ dì, con yên tâm, dì làm rất sạch sẽ cũng rất ngon, sau này nếu con muốn ăn nữa cứ nói với dì.”
Cô ngồi xổm trước mặt cậu, khóe mắt vẫn còn ướt đỏ, lúc nói lời này cô đã không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng, vừa khóc vừa cười, giống như là một con tiểu yêu tinh trong anime.

Hoắc Dận lạnh lùng "Ừ" một tiếng.

Sau đó, cậu liền cầm hộp bánh đi lên.

Cậu bé quả thật chưa từng ăn thứ này.

Cậu vốn là Hoắc gia tiểu thiếu gia, tất cả ăn, mặc, ở, đi lại đều là cao cấp nhất.

Thức ăn bình thường như vậy, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy.

Hoắc Dận nhìn lướt qua thứ bánh này.

Nó có mùi mật ong, thứ mà cậu thích nhất…
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng mà rời đi.

Cô vừa rời đi, người giúp việc trong đại sảnh lúc trước tìm mọi cách ngăn cản cô, lập tức đi vào phòng ngủ của mình, bắt đầu gọi điện thoại.

“Người phụ nữ mà cô Cố từng nhắc, cô ta thật sự tối nay đã tới đây.”
“Cái gì? Thật sự đến rồi?”
Nữ nhân bên kia điện thoại nghe được, nhất thời vừa kinh ngạc vừa giận đến mức thay đổi cả khẩu âm.

Người giúp việc vội gật đầu: "Là tới chữa bệnh cho ông chủ, sau đó tôi nhìn thấy sau khi cô ta tiêm cho ông chủ mấy mũi, ông chủ thật sự ngủ thiếp đi.

Sau đó, cô ta lại lấy bánh tự mình làm cho cậu chủ, hơn nữa khiến người ta vô cùng khó tin chính là cậu chủ cũng nhận.

Cô Cố, người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
Người phụ nữ: "......”
Đầu dây bên kia lúc này không có âm thâm, chỉ có tiếng thở phập phồng từ trong điện thoại truyền ra.

Không sai, người phụ nữ này là Cố Hạ!
Ôn Hủ Hủ, xem ra tôi thật đúng là đánh giá thấp cô, cô thật đúng là có chút thủ đoạn, không chỉ đi vào biệt thự, mà còn tiếp cận cả chồng trước của cô, giờ đến con trai của cô cũng bắt đầu tiếp nhận cô.

Thế nào?
Cô lại muốn một lần nữa bò về vị trí Hoắc thiếu phu nhân sao? Cô đừng có ở đó mà nằm mơ!
Cố Hạ đứng trong bóng tối, trong mắt hiện lên tia sát khí mãnh liệt!
“Cô Cố?”
"À, không sao, cô ta vốn là bác sĩ mà ông chủ mang từ nước ngoài về.

Dì Trần, dì không cần khẩn trương lên như thế, dì chỉ cần chăm sóc tốt cho ông chủ, chú ý tiểu thiếu gia, đừng để cậu ấy bị bệnh."
Cố Hạ lấy lại giọng điệu ôn nhu nhỏ nhẹ.

Lúc này, cô ta không chỉ phải ngăn lửa giận trong mình, ngược lại cô ta còn phải an ủi người giúp việc này.

Người hầu nghe xong, hoàn toàn đứng về phía cô ta.

"Thật không biết ông chủ nghĩ gì nữa, một người tốt như cô Cố sao ngài ấy lại không cho cô đến biệt thự nữa? Lúc trước cô còn ở chỗ này, trong nhà đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp, ông chủ đi làm về có cơm nóng ăn, cuộc sống hàng ngày của cậu chủ nhỏ cũng được sắp xếp rất tốt, sao ông chủ lại hồ đồ như vậy chứ?"
“Được rồi, dì Trần, là tôi làm sai trước, không trách ông chủ của cô được.”
“Sai gì chứ? Cậu chủ ngoan cố không nghe lời như vậy, thỉnh thoảng dạy bảo một chút không phải là bình thường sao? Cô Cố, cô yên tâm đi, có cơ hội tôi nhất định sẽ thuyết phục ông chủ để cô được đến chăm sóc gia đình này như trước.”
Người giúp việc này, đến sau cùng đã để lại một câu hứa hẹn cho Cố Hạ trong điện thoại.

Lời vừa dứt, ở nơi không ai nhìn thấy Cố Hạ nở nụ cười nụ cười, nụ cười của cô ta giống như rắn độc, lạnh lùng hung ác, khiến cho người khác phải rùng mình.

——
Lúc Ôn Hủ Hủ trở lại phòng trọ, dì Lan đã đi rồi, trên bàn bày đồ ăn còn để lại phần cho cô, mà hai đứa nhỏ thì đi ngủ sớm.

Các con, mẹ thật sự không xứng đáng với các con.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy liền cảm thấy trong lòng dân lên sự áy náy, vội vàng thay giày đi đến phòng các các con.

“Các con yêu, ngủ chưa?”
Lúc Ôn Hủ Hủ đẩy cửa ra, nhỏ giọng gọi bọn nhỏ một tiếng.

"Mẹ, cuối cùng mẹ đã về?"
Là Mặc Bảo, cậu còn chưa ngủ.

Ôn Hủ Hủ nhất thời cảm thấy áy náy, ôm chặt con trai vào trong lòng: "Mặc Mặc, xin lỗi con, đều là mẹ không tốt, mẹ hứa với con, chờ làm xong chuyện ở đây, mẹ sẽ ngay lập tức đưa con cùng em gái trở về nước M được không?"
Mặc Bảo liền ngoan ngoãn gật đầu: "Được, mẹ không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho em gái.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Trong lòng càng thêm khó chịu, cô ôm quả đầu mềm mại của cậu vào lòng.

Câu nói cam đoan với cậu, giống như là đang nhắc nhở mình, cô thật sự không thể bỏ mặt hai đứa trẻ này như vậy, bọn chúng dù sao cũng là con của cô.

Hủ Hủ cho con trai ngủ xong thì ra ngoài.

Nhưng không ngờ, cô vừa đóng cửa phòng, cậu bé bên trong lập tức mở ra đôi mắt nhỏ sáng ngời ở trong bóng tối.

"Mẹ nhất định lại bị kẻ xấu đó bắt nạt rồi.

Bằng không, mẹ sẽ không nói những lời này, kẻ xấu xa này, ông dựa vào cái gì luôn bắt nạt mẹ tôi như vậy?”
Mặc Bảo ở trong bóng tối nắm chặt đôi tay nhỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui