Chương 333
Giống, hay muốn nói là rất giống, đứa nhỏ này rất giống với ba cậu, bất luận là gương mặt hay là khí chất.
Cuối cùng vệ sĩ cũng đành mở cửa, Hoắc Dận lập tức xông vào.
Kết quả, vẫn là quá muộn, cậu thấy được đưa em trai bình thường thích cười nhất, lúc này đã ở trước mặt nữ hung thần ác sát kia khóc lên, cả người run lên cầm cập.
“Hoắc Tư Tinh! Cô cút cho tôi!”
Mắt Hoắc Dận đỏ lên, cậu không nói hai lời cầm lấy gạt tàn thuốc trên mặt bàn, hung hăng ném về phía người cô đáng giận này.
Cậu cũng không sợ!
Ở Hoắc gia, nếu có một người có thể vô lương tâm nhất mà không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, thì người này phải là Hoắc Dận.
Người cô này đã tính là gì?
Nếu cậu không thích, cũng có thể trở mặt với ông nội!
Hoắc Tư Tinh nào ngờ được đứa cháu này bỗng nhiên ra tay tàn nhẫn với mình như vậy.
Thoáng chốc, gạt tàn thuốc kia liền “Rầm” một tiếng, đập mạnh vào người mình.
“Hoắc Dận! Con làm gì vậy? Ngay cả cô mà con cũng dám đánh?!”
“Cút!”
Hoắc Dận phẫn nộ lại hét to một tiếng, cậu kéo em trai qua lấy cơ thể nhỏ bảo vệ em trai ở phía sau.
Vệ sĩ vừa nhìn, đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Đại tiểu thư, hay là chúng ta đi ra ngoài trước đi, tiểu thiếu gia cầm cái gạt tàn này đập xuống sẽ lấy mạng của cô thật đó.
” Sau đó kiên quyết kéo cô ta đi, lúc này người phụ nữ điên này mới chịu đi ra ngoài.
Cậu vốn không phải là người nhiều lời.
Nếu chọc giận cậu, thì vị tiểu tổ tông này cái gì cũng giám làm, cái gạt tàn này nói không chừng sẽ trực tiếp nện lên mặt Hoắc Tư Tinh.
Cuối cùng, Hoắc Tư Tinh chỉ có thể chửi thề và bị kéo ra ngoài.
Cô ta vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh lại, Hoắc Dận lập tức quay đầu nhìn về phía em trai mình.
“Em không sao chứ?”
“Không sao!”
Mặc Bảo đã sớm ổn định tinh thần lại rồi.
Cậu vốn rất sợ, bởi vì cậu chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đáng sợ như vậy.
Thế nhưng, sau khi anh trai đi vào dùng gạt tàn thuốc đập vào cô ta, cậu liền vui vẻ trở lại.
Cậu sợ cái gì, ở đây không phải còn có anh trai sao? Anh sẽ đánh người phụ nữ điên này!
Mặc Bảo sùng bái nhìn anh trai: “Hoắc Dận, anh thật lợi hại, ở nhà anh thường xuyên đánh người phụ nữ này sao?”
Khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của Hoắc Dận: “Cô ta không dám chọc anh!”
Tuyệt quá!
Mặc Bảo vẫn không để chuyện này trong lòng, bởi vì cậu biết, chuyện này không liên quan gì đến anh trai hay ba cậu, mà chỉ liên quan đến người cô bệnh hoạn.
Thế là hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi xuống.