Chương 334
Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước đã đến.
“Hoắc Tư Tước, cuối cùng cậu cũng tới? Cậu có biết vừa rồi con trai cậu suýt nữa đã đánh chết chị không?”
Hoắc Tư Tinh nãy giờ đợi em trai ở sảnh khách sạn, thấy hắn tới, lập tức đưa ra cánh tay bầm tím, phẫn nộ khiếu nại với hắn.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước thản nhiên đảo qua.
Hoắc Tư Tước và người chị này, quả thật quan hệ không được tốt lắm.
Cả hai đều là người rất mạnh mẽ, lại có thành tích vô cùng đáng nể trong lĩnh vực của mình.
Chị em như vậy, chắc chắn không thể có tình cảm sâu đậm.
Hơn nữa, giữa hai người bọn họ còn có một cái gai.
Đó chính là khi còn nhỏ, bởi vì bệnh tình của Hoắc Tư Tước, khiến Hoắc Tư Tinh cho rằng sức khỏe và tinh thần của người em trai này đã bị tổn hại.
Cho nên sau khi cô ta đi theo Hoắc lão gia quản lý Hoắc thị, thì không muốn chuyển lại quyền quản lí cho hắn.
Cô ta cho rằng Hoắc Tư Tước đã không có tư cách quản lý Hoắc thị.
“Tại sao thằng bé đánh chị?”
Quả nhiên, nhìn thấy vết bầm tím này, giọng Hoắc Tư Tước vô cùng lãnh đạm.
Hoắc Tư Tinh nghe được, lập tức càng nổi giận: “Đây là thái độ của cậu sao? Mặc kệ là chuyện gì, cháu trai đánh cô, đó là việc nên làm à? Mấy năm nay, cậu dạy con trai của mình như vậy sao?”
Vừa nói xong, ánh mắt hắn chợt híp lại.
Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm.
Tên vệ sĩ bên cạnh nhìn thấy, vội vàng hòa giải: “Tổng giám đốc, cái kia… là như thế này, sau khi đại tiểu thư cho người đón hai vị tiểu thiếu gia tới.
Vì là lần đầu tiên gặp tiểu thiếu gia Mặc Mặc, cho nên liền hỏi cậu ấy vài câu, sau đó tiểu thiếu gia Hoắc Dận liền tức giận.”
“Hỏi cái gì?”
“Chính là hỏi…… tiểu thiếu gia Mặc Mặc mấy năm đó sống như thế nào, sau đó……”
“Không đúng! Là cô bắt nạt em trai!”
Ngay khi tên vệ sĩ ấp úng muốn thay Hoắc Tư Tinh che giấu sự thật, một giọng trẻ con non nớt bỗng nhiên từ thang máy đầy phẫn nộ truyền đến, lời của cậu như một thanh kiếm sắc bén cắt đứt lời nói của tên vệ sĩ một cách không thương tiếc.
Tên vệ sĩ không dám lên tiếng, đứng đó nơm nớp lo sợ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Là Hoắc Dận và Mặc Bảo đến.
Hoắc Tư Tước ngước mắt nhìn về phía hai đứa nhóc, rõ ràng là con trai lớn có tính cách ngại ngùng nhưng lần này lại chủ động dắt em trai ở phía sau.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu, lại càng như mây đen bão tố.
Đứa nhỏ này, biết bảo vệ em trai của mình.
Khóe môi mỏng của hắn hơi nhếch lên…
“Ba, ông ta nói dối!”
Hoắc Dận dẫn theo em trai đi tới, cậu sợ ba sẽ tin lời tên vệ sĩ và người cô kia.
Khuôn mặt nhỏ xanh mét của cậu ở trước mặt ba bổ sung một câu.
Hoắc Tư Tước gật đầu, không chút hoài nghi lời nói của con trai: “Ba biết rồi, em trai có bị thương không?”