Chương 337
Người đàn ông trịch thượng đến đây có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn đi theo hai đứa con trai vào nhànhà
Một chùm ánh sáng ấm áp.
Tối hôm đó, sau khi nữ chủ nhân của căn hộ này ở nhà, Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng không còn u ám và lạnh lẽo như đêm qua nữa.
Sau khi bước vào nhà, hắn cảm nhận được luồng ánh sáng ấm áp bao phủ trên người hắn, kèm theo mùi thức ăn hấp dẫn trong không gian còn chưa tới sáu mươi mét vuông này, kiến cho hắn vô cùng thoải mái.
Hắn là gặp quỷ sao?
Chỗ rách nát này còn cảm thấy thoải mái.
Hắn sải bước đi vào, trực tiếp đi tới sô pha rách nát bên kia.
“Ba, ba muốn uống nước không? Con rót cho cha.
” Mặc Bảo rất hiểu chuyện, vừa đến nhà mình, cậu lập tức rót nước cho ba.
Đương nhiên Hoắc Tư Tước rất muốn.
Lúc này, hắn ngồi xuống ghế sofa nhỏ, một bên chờ con trai rót nước cho, một bên lại đánh giá cái chỗ rách nát còn chưa lớn bằng phòng ngủ của hắn.
Hôm qua hắn tới quá muộn, cũng chưa kịp nhìn.
Buổi sáng thức dậy lại bận rộn, thì càng không có thời gian.
Ôn Hủ Hủ lúc này đã đi vào phòng bếp, cô nghe con trai nói ba cha con đều chưa có ăn cơm, cô muốn đi chuẩn bị đồ ăn cho bọn.
Thế nhưng, sau khi cô nhìn thoáng qua tủ lạnh, bỗng nhiên có chút khó xử.
“Anh…… cũng chưa ăn?”
Cô đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía hắn đang ngồi trên sô pha, có chút do dự hỏi.
Hoắc Tư Tước lúc này đang uống nước, bỗng nhiên nghe nói như thế, tầm mắt rất tự nhiên liền đảo qua.
Thật đúng là một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch!
Bộ quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình, với chiếc mũ trùm tai dài to tướng kéo sau lưng, mái tóc ngắn ngang vai không được chăm sóc cẩn thận tùy tiện buộc bằng dây buộc chấm bi, để lộ khuôn mặt mộc mạc nhỏ bé.
Cô thật sự không biết sửa soạn sao? Chẳng lẽ đã quên trước kia mình cũng là thiên kim tiểu thư? Ngay cả dáng vẻ tối thiểu cũng không giữ được.
Hoắc Tư Tước có chút nhíu mày.
Nhưng điều kỳ lạ là hắn không cảm thấy phản cảm chút nào.
.
Lúc này, tình cảnh này lại làm cho hắn cảm thấy có chút trùng hợp.
Hoắc Tư Tước nhíu mày: “Cô nói xem?”
“Anh đi ăn cơm sao đột nhiên lại không ăn?”
“Tạm thời có việc không đi, làm sao? Cô không có đồ ăn?”
“Không, không phải……”
Ôn Hủ Hủ lúc này mới nhanh chóng phủ nhận.
Cô đương nhiên sẽ không thiếu đồ ăn, đây là nhà của cô sao có thể không có đồ ăn.
Cô chỉ muốn xác nhận xem hắn có thật sự muốn ở lại đây ăn cơm hay không.