Chương 366
Miệng Ôn Hủ Hủ đắng ngắt, đầu cũng từng đợt mê muội.
Nhưng sau khi nhìn thấy con gái đi lên, vẫn đưa tay ôm lấy con.
“Cẩn thận, kẻo… ngã.”
“Sẽ không đâu, sô pha nhà ba rộng lắm con sẽ không ngã đâu.” Cô bé không sợ chút nào.
Sau khi bò lên liền ôm cánh tay mẹ.
Ba?
Ôn Hủ Hủ sửng sốt.
Chuyện ngày hôm qua, Cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Một người khi bị kích thích quá độ, kinh hãi quá độ tinh thần sẽ rơi vào trạng thái hoảng hốt, hôn mê và mất đi lý trí.
Cô thật sự không nhớ rõ chuyện lúc đó.
Cô lấy tay che cái đầu đang bắt đầu đau nhức.
May thay lúc này dì Vương nghe thấy có động tĩnh ở trên lầu cũng đã đi lên.
Dì thấy cô đã tỉnh nên vui vẻ hỏi:
“Cô Ôn, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.
Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?” Dì Vương ân cần đi vào hỏi thăm.
Ôn Hủ Hủ: “……”
Ôn Hủ Hủ mím đôi môi đắng của cô lại và hỏi: “Đây là… vịnh Thiển Thủy?”
Dì Vương cười gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm qua ông chủ ôm cô về.
Cô không biết tối hôm qua cô dọa người thế nào đâu, vừa sốt cao, vừa nôn mửa, ông chủ canh cô cả đêm.”
Dì Vương quả nhiên có dụng tâm thầm kín, cố ý nhấn mạnh câu sau.
Lời này vừa dứt, tâm tư Ôn Hủ Hủ càng thêm rối rắm.
Hoắc Tư Tước đưa cô về à?
Sao lại thế?
Hôm qua cô gặp chuyện không may, cô không thấy bóng dáng hắn xuất hiện.
A đúng rồi, sáng sớm hắn có xuất hiện.
Nhưng xuất hiện với một hình ảnh khác, đó là hắn để cho trợ lý của hắn gọi điện thoại cho cô, nói buổi sáng đi cục dân chính ly hôn.
Vậy tại sao hắn lại mang cô về đây? Còn trông cô cả đêm?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy rất hoang đường, cô không tin chuyện như vậy.
“Dì đang nói đùa sao, anh ta làm sao có thể làm loại chuyện này?”
Ánh mắt cô lạnh xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ trong vài giây đã tái nhợt vì bệnh đã lập tức hoàn toàn lấy lại biểu cảm lạnh lùng.
Dì Vương thấy thế, ngẩn người.
Cô gái này, loại chuyện này, chẳng lẽ dì còn có thể nói dối? Cô đây là bệnh quá hóa hồ đồ à?
Dì Vương còn tưởng rằng do cô mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm.
Vì thế dì cũng không tranh luận chuyện này với cô nữa, mà lập tức đi xuống bưng thức ăn cho cô.
Nửa giờ sau, Ôn Hủ Hủ ăn được chút đồ ăn cả người đã lấy lại chút sức lực.
Sau đó, Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng chạy lên với mẹ, lúc này cô mới chậm rãi hoàn hồn, ý thức được, có thể những lời dì Vương nói là thật.
“Mẹ, ngày hôm qua ba không tới, là vì ba đi làm việc ở nơi rất xa.
Sau khi con tìm chú Kiều, ba đã tới, sau đó ba liền ôm mẹ về.”
“Ừ, ba không có mặc kệ mẹ.”