Chương 375
Cô nhóc đáng yêu ngờ nghệch với đôi mắt to như hạt pha lên kia ngay lập tức quay lại, còn chưa mở miệng nói chuyện thì cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn “chẹp” một tiếng nước miếng chảy lòng thòng.
Hoắc Tư Tước: “…”
Bỗng nhiên nơi nào đó trong trái tim giống như là bị cái gì đó chọc cho mềm nhũn.
“Mời các con ăn cua lớn thế nào?”
“Được nha, được nha!”
Hai đứa con trai lập tức gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai tràn đầy vẻ hớn hở.
Tiểu Nhược Nhược nhìn chằm chằm cha một lúc lâu, cuối cùng cái đầu nhỏ cũng phản ứng lại, ngay lập tức ứa nước miếng nói mấy chữ mơ hồ không rõ: “Nhược Nhược cũng muốn ăn…”
Hoắc Tư Tước bị cô bé chọc cho cười chết.
Rốt cục cũng dỗ được ba đứa nhỏ, Hoắc Tư Tước vẫy tay gọi một người giúp việc tới.
“Thiếu gia, cậu có dặn dò gì?”
“Dẫn mấy đứa trẻ về bảo dì Vương tắm rửa thay quần áo giúp bọn chúng, tránh để bị cảm lạnh.
Còn nữa, gọi cho Tuyền Cung bảo bọn họ sắp xếp một đầu bếp mang theo hai con cua hoàng đế tới, đêm nay làm cho bọn trẻ ăn.
”
Hắn nhàn nhạt dặn dò mấy câu, tất cả đều là sắp xếp cho bọn nhỏ.
Đây là một chuyện mà người ngoài rất khó có thể tin, không ai ngờ một người đàn ông tôn quý hô mưa gọi gió ở bên ngoài, còn khi về đến nhà thì từng câu từng chữ đều vây quanh con cái.
Người giúp việc ngay lập tức dẫn ba đứa trẻ về.
Hoắc Tư Tước thấy bọn trẻ đi rồi hắn cũng đứng lên, sau đó ngay cả cửa nhà cũng không có bước vào, lại đi rồi.
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn ở trong phòng của mình ở tầng hai.
Cô đi tắm rửa một chút, vừa rồi sau khi đi lên bởi vì cả người đều nóng rực, cô xấu hổ cho nên chui đầu vào trong phòng tắm.
Tắm xong ra đã thấy Tiểu Nhược Nhược tới.
“Mẹ, ba nói tối nay chúng ta ăn cua lớn nha, mẹ có thích ăn không?”
Cô bé vừa ngậm kẹo m út trong miệng vừa trèo lên giường mẹ, báo tin vui cho mẹ biết bằng giọng nói ngọt ngào.
Còn ăn cua lớn?
Ôn Hủ Hủ cười khom lưng đến bên cạnh con gái, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Thật sao? Ba nói mời con ăn à?”
“Đúng vậy, ba mời con!”
Cô nhóc trả lời rất chắc chắn.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy thế tâm trạng cũng trở nên sung sướng hơn: “Tuyệt vời, vậy bảo bối của mẹ có cảm ơn ba chưa? Con xem, mẹ đã nói ba nhất định thích bảo bối đúng không?”
“Ừm!” Cô nhóc lần đầu tiên đồng ý với lời nói của mẹ.
Nhưng mà cảm ơn ba sao?
Hình như cô bé vẫn chưa cảm ơn thì sau đó ba đã biến mất rồi.
Nhược Nhược nằm sấp trên giường nhìn mẹ, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra vẻ xấu hổ: “Nhược Nhược chờ ba trở về rồi cảm ơn!”