Chương 388
Quản gia Hà Đình Ngọc người trước giờ vẫn chăm sóc Hoắc lão gia nhìn thấy thuốc gây mê kia, ông ta cũng thở dài một tiếng: “Lão gia, ông xem, thiếu gia cuối cùng vẫn là nảy sinh tình cảm với thiếu phu nhân.
”
“Ông nói gì?”
Ông cụ vốn đang tức giận khó chịu, đột nhiên ngẩng đầu trừng ông ta.
Buổi tối hôm đó Ôn Hủ Hủ không đi lên thư phòng lầu ba ngủ, mà trở lại phòng của cô ở lầu hai.
Vì vậy đêm hôm đó ở tầng hai rất náo nhiệt.
“Mẹ ơi, tối nay mẹ muốn ngủ với Nhược Nhược không? Giường của con rất thơm.
”
“Không bao giờ, mẹ, mẹ đừng nghe em gái nói, em ấy chỉ là muốn ngủ với mẹ, mẹ, mẹ đến phòng con đi.
”
Mặc Bảo vừa thấy em gái lại muốn dựa vào mẹ, cậu lập tức chạy tới vạch mặt cô không thương tiếc, hơn nữa còn mời mẹ đến phòng mình.
Bé trai năm tuổi muốn ngủ chung với mẹ, cũng không có gì, ở tuổi này đối với những đứa trẻ bình thường vẫn đang ở độ tuổi làm nũng trước mặt cha mẹ làm nũng tìm sữa uống, Mặc Bảo đã mạnh mẽ hơn nhiều.
Ôn Hủ Hủ cũng hiếm khi thấy đứa con trai út đưa ra yêu cầu này với, vì thế cánh tay cô ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, đang định đồng ý.
“Không được, đến chỗ con!”
Nhưng ngay lúc này, một cậu bé khác giống Mặc Bảo như đúc cũng tới.
Sau khi cậu nhìn thấy mẹ dường như muốn đồng ý với em trai cho nên cậu lập tức xen vào, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng không giỏi ăn nói đầy vẻ không bằng lòng.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Mấy đứa nhóc này thật đúng là…
Ôn Hủ Hủ cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể dứt khoát để cho ba đứa nhỏ đi hết vào phòng cô.
“Vậy mẹ kể cho mấy đứa nghe một câu chuyện được không? Sau khi kể chuyện xong các bạn nhỏ đều phải về ngủ nhé?”
“Được ạ!”
Lần này mấy nhóc con đều sảng khoái đồng ý.
Vì thế Ôn Hủ Hủ cầm lấy một quyển sách lấy từ phòng Hoắc Dận, ngồi trên giường bắt đầu đọc truyện cho ba bạn nhỏ đang vây quanh cô.
“Ngày hôm nay, tôi lại đi đến trường học, cô Hall vẫn cứ hỏi tôi, Ellie, rốt cuộc em có viết không? Giọng điệu của cô cực kỳ chói tai…”
Đây là cuốn sách gì vậy?
Ôn Hủ Hủ đang đọc, bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, ngay lập tức dừng lại nhìn về phía bìa sách.
Hoắc Dận nhìn thấy thế, bàn tay nhỏ bé vốn tùy ý nới lỏng làm “hộp” đồ ăn vặt cho em gái, bỗng nhiên nắm chặt!
“Cá biết bay? Dận Dận, cuốn sách này là ba mua cho con sao?”
“Vâng…”
Ánh mắt Hoắc Dận càng thêm ảm đạm, trong nháy mắt cái đầu nhỏ rũ xuống, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn mẹ và em trai em gái cũng không có.