Chương 391
“Có vấn đề gì sao?”
“Anh nói gì? Tôi là mẹ của bọn trẻ, nhưng bây giờ anh lại bảo tôi làm bảo mẫu của chúng? Bộ não của anh có bị ngập nước không? Đứa con tôi sinh ra mà tôi còn phải hạ thấp thân phận của mình như vậy sao? Dựa vào cái gì?!!”
Ôn Hủ Hủ ở trong điện thoại nghe thấy tên cặn bã này không có chút ý cảm thấy tội lội nào, bất chợt tức giận lại chửi thêm một trận.
Có thể thấy được kỳ lạ là người đàn ông này không hề tức giận, ngược lại hình như tâm trạng còn rất vui sướng vì nghe thấy cô đang tức giận.
“Chỉ dựa vào bây giờ cô không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại chỗ tôi, Ôn Hủ Hủ, tôi không nuôi người nhàn rỗi, hơn nữa do bản thân cô tự coi mình là bảo mẫu mà thôi, chẳng lẽ bình thường cô làm mẹ không chăm sóc bọn trẻ? Không phục vụ cuộc sống và sinh hoạt của chúng?”
“……”
Ôn Hủ Hủ không có cách nào trả lời câu này của hắn.
Bởi vì cô suy nghĩ một chút về danh sách kia, ngoại trừ những chuyện quy định thời gian phải làm thì những chuyện khác cô vẫn sẽ làm cho dù cô không ở đây.
“Hơn nữa, ngoại trừ cái này, tôi còn trả lương cho cô, chỉ cần cô chăm sóc bọn trẻ, một tháng lương cộng thêm thưởng có gần mười vạn, tốt hơn nhiều so với cô làm việc ở cái bệnh viện tồi tàn kia, Ôn Hủ Hủ, cô còn có cái gì không hài lòng?”
“!!!”
Lời này thật sự là sỉ nhục cực mạnh!
Nhưng mà lửa giận trong lòng Ôn Hủ Hủ cứ như vậy từ từ tản đi, cho đến cuối cùng, cô “ba” một tiếng cúp điện thoại.
Quên đi, người đàn ông chết tiệt này, cái tên ngu ngốc nhiều tiền, ngu gì mà cô không kiếm tiền chứ!
Ôn Hủ Hủ rất có khí phách tiếp nhận công việc.
Còn bên Hoắc Tư Tước, sau khi bỏ di động xuống, hắn nhìn thấy các giám đốc điều hành cấp cao trước bàn hội nghị đều nhìn chằm chằm mình như kẻ ngốc, đuôi lông mày hắn nhíu lại: “Nhìn cái gì? Chưa thấy cãi nhau bao giờ à?”
Các giám đốc điều hành cấp cao ngay lập tức thu lại ánh mắt giông như một con chuột.
Đúng là chưa bao giờ thấy!
——
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn ở lại biệt thự này, công việc mỗi ngày đơn giản chỉ là chăm sóc bọn trê, sau đó cùng bọn họ đi học, đủ loại lớp học đều là giáo viên tới cửa dạy.
Có cần phải học nhiều như vậy không?
Bởi vì hôm nay Ôn Hủ Hủ nhìn thấy ngay cả Mặc Bảo hiểu chuyện nhất cũng xuất hiện tâm trạng uể oải sau khi học piano, cô nhịn không được lập tức chạy tới hỏi dì Vương.
“Dì Vương, tại sao bọn trẻ lại học nhiều lớp học như vậy?”
“Hả? Cái này à, vẫn luôn như vậy, thiếu gia khi còn nhỏ cũng vậy, sau này tiểu thiếu gia được sinh ra, thiếu gia đã mời cho cậu ấy nhiều giáo viên, chắc là muốn bồi dưỡng bọn họ.
”
Dì Vương cũng không biết vì sao, cho nên chỉ có thể thành thật nói cho Ôn Hủ Hủ biết.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, ngẩng đầu nhìn hai đứa con trai cách đó không xa, bỗng nhiên giật mình…
Đúng vậy, dì ta không nói thì cô cũng quên mất, hai đứa nhỏ này của cô cũng không phải con nhà bình thường, bọn chúng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoắc thị, tương lai trên vai bọn họ phải gánh vác rất gánh nặng.