Chương 429
Cuối năm vừa qua việc công ty rất nhiều, hắn đã liên tục trở về vào giờ này trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng, tối hôm nay sau khi trở về, bóng người nhỏ nhắn thường cuộn tròn trong sofa phòng khách xem tivi lại không thấy đâu, tầng một của căn biệt thự to lớn dường như lại quay trở về với sự vắng vẻ trước đây.
“Tiên sinh, cậu về rồi?”
“Ừm, họ đâu?”
Hoắc Tư Tước vừa thay giày, vừa nhíu mày hỏi người hầu đang đi ra.
Dì Vương vội giải thích: “Có lẽ đã ngủ rồi, tối nay sau khi ăn cơm xong Ôn tiểu thư đã dẫn bọn trẻ lên rất sớm, tiên sinh muốn ăn gì? Tôi làm cho cậu.
”
Dì Vương nghĩ rằng ông chủ trẻ này lại muốn làm chút gì đó để ăn? Khoảng thời gian này, mỗi ngày sau khi hắn về muộn, nhìn thấy Ôn tiểu thư còn chưa ngủ đều sẽ bảo cô ấy làm chút gì đó cho hắn ăn.
Nhưng mà, đêm nay hắn lại từ chối.
“Không cần đâu, dì đi ngủ đi.
”
Sau đó hắn xách đồ trong tay đi thẳng lên lầu.
Thấy vậy, dì Vương cũng không kiên trì nữa, thật sự trở về ngủ.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Hoắc Tư Tước đi lên tầng ba để laptop xuống và thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, kéo cửa phòng ngủ đi ra.
Hắn đi dạo, tháo đồng hồ ra, cổ tay thon dài tùy ý đút vào trong túi quần mặc ở nhà, tao nhã thảnh thơi, bước xuống cầu thang trong ánh đèn vàng ấm áp lờ mờ.
Đêm nay bọn trẻ ngủ sớm, hắn cũng chưa đi nhìn chúng.
Hắn đến tầng hai.
Phòng đầu tiên là phòng của Hoắc Dận, hắn đẩy cửa ra nhìn, sau khi phát hiện thằng nhóc trên giường quả thực đã ngủ rất say liền đóng cửa lại.
Sau đó là Mặc Bảo, Nhược Nhược.
Mặc Bảo vẫn thích đá chăn giống như tính cách nghịch ngợm hoạt bát của cậu, vì thế Hoắc Tư Tước đi vào đắp chăn cho cậu bé, sau đó điều chỉnh thiết bị sưởi ấm cao lên vài độ rồi mới đi ra ngoài.
Còn Tiểu Nhược Nhược?
Hoắc Tư Tước không đi đến phòng cô bé mà đi thẳng đến phòng trong cùng, cũng chính là phòng ngủ của Ôn Hủ Hủ.
“Lạch cạch …”
Giây phút cửa phòng mở ra, trong phòng ngủ vang lên tiếng ồn, Hoắc Tư Tước nhướng mày, liếc mắt nhìn thấy người nằm trên giường hoảng hốt nhấn tắt màn hình điện thoại đang sáng.
Ngủ rồi?
Khóe môi mỏng của hắn nhếch lên một độ cong giễu cợt, đưa tay bật công tắc trên tường bên cạnh.
Ôn Hủ Hủ đang định giả vờ ngủ: “…”
Cứ như vậy sững sờ nhìn chằm chằm người đàn ông đi vào, khuôn mặt cô đỏ bừng, lúng túng giống như một tên trộm vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
“Không phải ngủ rồi sao? Còn nấp xem điện thoại cái gì? Lại đang cố ý tránh tôi?”
Hai tay Hoắc Tư Tước vẫn đút tùy ý trong túi quần, vẻ mặt trông cũng rất lười biếng nhàn nhã.