Còn có, tình hình hiện tại của cô là gì.
Cô có phải đi làm không?
Có vẻ như ngày nghỉ phép của cô trong tháng này đã vượt quá kỳ nghỉ hàng tháng của Clear rồi, nếu cô không đi làm thì không thể nhận được tiền thưởng.
Vì vậy cô muốn đứng dậy.
Thế nhưng, ngay khi cô chống người khỏi giường bệnh, bỗng nhiên trên đầu truyền đến một cơn đau đớn xé rách, cô chợt kêu lên đau đớn rồi lại ngã về sau.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao đầu cô lại đau như vậy?
Trong cơn đau không thể chịu đựng được, cô đưa tay sờ về phía đầu mình, nhưng vào lúc này, trong tai cô nghe thấy một tiếng bước chân vội vàng: “Cô tỉnh rồi sao? Đừng lộn xộn, vết thương của cô vẫn chưa ổn.”
Giọng nói trầm thấp rất quen thuộc, còn mang theo chút lo lắng.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người, từ từ ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đang đi tới, hắn cao lớn có khuôn mặt đẹp trai, đẹp giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất trong tay bật thầy.
Ôn Hủ Hủ giật mình!
Cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ, cô nhìn người đàn ông đi tới trước mặt mình, một lúc lâu cũng không hề nhúc nhích.
Chỉ có đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mờ mịt đầy thắc mắc, ngơ ngác nhìn hắn, làm cho bước chân của Hoắc Tư Tước đang chạy về phía cô cũng chậm lại, lòng hắn trùng xuống, ngón tay cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Cô không biết hắn à?
Hay cô không nhớ hắn? Ngớ ngẩn rồi?
Trái tim Hoắc Tư Tước như bóp nghẹn lại, chậm rãi đi tới, hắn cúi đầu chăm chú nhìn cô: “Ôn Hủ Hủ?”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Đôi mắt đen nháy ngơ ngác nhìn hắn sau đó giật giật.
Nhưng mà rất kỳ quái, bởi vì ánh mắt của cô nhìn giống như đang suy nghĩ cái gì đó, rốt cuộc hiện tại là tình hình gì?
Sau đó, chờ Hoắc Tư Tước kiềm chế không được nữa cuối cùng cũng tiến lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ này đột nhiên thay đổi nhìn chằm chằm vào hắn, một giây sau, cô nhanh chóng lui về phía sau giống như gặp ma vậy.
“Này…”
“Cô làm sao vậy? Trên đầu đang còn vết thương, đừng nhúc nhích!”
Hoắc Tư Tước thấy thế, vội vàng kéo cô lại, bảo cô không được cử động nữa.
Kết quả, khi hắn kéo cô thì phản ứng của người phụ nữ này lại càng kịch liệt hơn, đôi mắt hạnh nhân nhìn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, bối rối và run rẩy, cô lại bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Buông ra! Anh buông tôi ra!”
Hoắc Tư Tước: “…”
Tâm trạng hắn vô cùng kém nhưng lúc này hắn lo lắng làm cô bị thương cho nên vẫn buông tay ra.
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn cô rụt người lại, giống như một con nai con bị dọa sợ, vùi đầu vào trong chăn che mình kín mít.