Khi hắn phát hiện cô chính là người viết thư năm đó hắn chỉ có chút bất ngờ mà thôi, khi hắn biết cô vẫn giữ mật của hắn mà không nói ra, hắn cũng không hề dao động.
Nhưng bây giờ hắn đau lòng.
Đau như kim châm, như dao cắt, đến mức không thể cầm vững tay lái.
Thoáng chốc, chiếc xe Bentley huênh hoang chạy trên đường làm cho xe cộ xung quanh sợ hãi tránh nó thật xa.
Người lái xe này bị sao vậy?
Có phải say rồi không?
Ai đó nhìn thấy, thậm chí còn muốn báo cảnh sát.
Lúc này, trong chiếc xe Bentley có một cuộc gọi tới.
“Tổng giám đốc có tin tốt, bên bệnh viện gọi điện thoại tới, nói tối hôm qua có một y tá tình cờ dùng điện thoại ghi lại cảnh cô Ôn rời đi với một người khác, không phải bị ông cụ bắt đi.”
Là giọng nói của Lâm Tử Dương, anh ta không thể chờ đợi muốn báo tin tức này cho Hoắc Tư Tước.
Khoé mắt người đàn ông ở trong xe đỏ rực, lúc này cảm xúc mới từ từ bình tĩnh lại.
“Là ai?”
“Cái này… rất mờ, vẫn chưa nhìn ra là ai, tuy nhiên tôi đã để cho kỹ thuật đi xử lý, tin chắc sẽ sớm tra ra.”
“Biết rồi, tôi tới ngay.”
Sau đó người đàn ông này đạp chân ga, chiếc xe giống như mũi tên rời cung, lao thẳng về phía trung tâm thành phố.
——
Đúng là Ôn Hủ Hủ đi theo một người khác.
Người này không phải ai khác, chính là người mà ban ngày cô nhờ dì Vương tìm giúp, Trì Úc.
“Đồ ngốc, cô thật sự quyết định đến quốc gia nơi bác sĩ tâm lý đó đang học tiến sĩ sao? Có quá xa không? Xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, chạy tới chỗ anh ta có ích lợi gì chứ?”
Trong một phim trường cách trung tâm thành phố A không xa, hai ngày nay nhị thiếu gia nhà họ Trì cảm thấy nhàm chán đang ủ rũ ngồi trên sô pha, nhìn cô gái cách đó không xa đang viết viết vẽ vẽ trên một tấm bản đồ.
Cô gái này đương nhiên là Ôn Hủ Hủ rồi.
Chiều hôm qua Ôn Hủ Hủ biết được ông cụ muốn mang cô đi, cô lập tức bí mật liên lạc với Trì Úc, bảo anh ta đến đón cô vào buổi tối, sau đó cô trực tiếp đi theo anh ta đến phim trường này.
Phim trường này đúng là một nơi an toàn.
Hiện tại nhà họ Trì gà bay chó sủa, đoán chắc sẽ không có người nào nghĩ đến, cô lại có thể đi theo vị nhị thiếu gia nhà họ Trì đến ở đây.
Ôn Hủ Hủ đã lên kế hoạch những nơi mình muốn đi, sau đó mới nhìn về phía vị thiếu gia này: “Đương nhiên, nếu anh nói anh trai của anh không hề cho người kia số tiền này, vậy chúng ta phải tra từ số tiền này trước!”
“Nhưng điều tra tiền cũng không cần phải ra nước ngoài mà, tiền là từ tài khoản của anh trai tôi ở trong nước chuyển qua.”
“Ai biết được? Hiện tại rất nhiều tài khoản không gian, bọn họ lén lút rút tiền, anh cũng không hề hay biết, tên đăng ký trên bề ngoài chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.”