Nhân viên trong đoàn làm phim lúc này nghe được tiếng động cũng đi ra, thấy xuất hiện cảnh tượng kinh điển như vậy, cả đám đều sợ ngây người!
“Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Chúa ơi, nhiều xe sang chặn ở cửa vậy, là ai thế?”
“Đúng vậy, tôi có nằm mơ cũng chưa bao giờ mơ thấy cảnh tượng như này!”
Tất cả mọi người đều bị sốc bởi những thứ bọn họ nhìn thấy trước mắt.
Và rồi sau đó, sau lưng một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, đang vác một người phụ nữ từ bên trong phim trường đi ra.
“Hoắc Tư Tước! Anh buông tôi ra! Đồ khốn, thả tôi xuống!”
Đó đúng là đang vác!
Bởi vì người phụ nữ này giãy dụa quá ghê gớm, khua tay múa chân chỉ mong thoát khỏi người đàn ông này.
Thế nhưng sức lực của người đàn ông này quá khoẻ.
Không để ý đến tiếng gào thét phẫn nộ của cô, hắn dùng một tay không tốn chút sức lực đã nhét cô chiếc Bentley màu đen vẫn còn sáng đèn đang đậu trước cửa phim trường.
Mọi người ngơ ngác nhìn!
Wow, rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Buổi sáng bọn họ nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với Trì ảnh đế nổi tiếng nhất trong giới giải trí, buổi tối cô lại đổi một người đàn ông tuyệt vời như này.
Người đàn ông này, bất kể là tư thế uy nghiêm, hay là khuôn mặt đẹp trai xuất chúng của hắn, đều có thể nhìn ra hắn không phải là một người đàn ông bình thường, thân phận người này chỉ sợ hơn chứ không kém so với Trì ảnh đế.
Vậy người phụ nữ này là ai?
Cô dựa vào cái gì mà làm cho hai người đàn ông đứng ở đỉnh cao này đều điên cuồng vì cô?
Chỉ dựa vào gương mặt chẳng có gì đặc sắc của cô sao?
Các nữ diễn viên trong đoàn làm phim ghen tị đến sắp phát điên rồi.
Còn trong chiếc xe dựng bên cạnh, Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng nhét được người phụ nữ này vào trong, cơn giận còn chưa hết nên hắn đẩy cô vào một cách hung bạo!
“Ôn Hủ Hủ, cô nghe rõ đây, nếu cô không chịu thành thật, tôi bảo đảm cả đời này cô đừng hòng gặp lại bọn nhỏ!”
Sau đó “ầm” và đóng cửa lại.
Quả nhiên Ôn Hủ Hủ không dám động đậy nữa.
Hai mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong hốc mắt tràn đầy nước mắt và phẫn nộ, nhưng lúc này cô vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Sau đó đoàn xe rời đi với khí thế hoành tráng.
Một giờ sau, vịnh Thiển Thuỷ.
Lúc Ôn Hủ Hủ từ trong xe đi xuống, ánh đèn của Hoàng Đình số 1 đa phần đều đã tắt, cũng chỉ còn lại có mấy ngọn đèn đường lờ mờ trong khu vườn rộng lớn.
Ôn Hủ Hủ muốn tự mình đi vào.
Nhưng lúc này, một bàn tay to từ sau lưng cô, túm lấy cổ áo của cô một cách tự nhiên.