Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Từ đầu đến cuối, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Cố Hạ một cái.

Cố Hạ thấy vậy, chỉ một giây, dáng vẻ hiền lành cô ta duy trì cả buổi sáng ngay lập tức bị phá huỷ, cô ta nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể hốt hết toàn bộ sủi cảo đổ vào trong thùng rác.

Nhưng rất nhanh, khi cô ta nhìn thấy ông cụ ở cửa lớn dẫn theo Mặc Bảo và Hoắc Dận vào, cô ta lại tươi cười nghênh đón.

“Bác Hoắc, Hủ Hủ xuống rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi.”

“Ừm.”

Ông già chống nạng gật đầu, sau đó đưa hai đứa nhỏ đi qua.

Trong phòng bếp, Ôn Hủ Hủ cũng mang theo con gái đi vào.

“Cô Ôn, cô đừng để ý, hôm nay thiếu gia không biết bọn họ đến, lão gia nói hôm nay Tết ông Công ông Táo, cho nên ông ấy muốn tới đây ăn một bữa cơm với bọn nhỏ.”

Dì Vương nhìn thấy cô, cố ý giải thích cô cho cô hiểu.

Nhưng thực tế Ôn Hủ Hủ đâu có thèm quan tâm.

Cô vốn không có bất kỳ quan hệ gì với hai người này, nơi này cũng không phải chỗ của cô, bọn họ muốn tới thì tới thôi.

Ôn Hủ Hủ cụp mắt xuống, thần sắc rất lãnh đạm: “Không sao, dì chăm sóc bọn họ đi, đám trẻ bên này để tôi chăm sóc là được.”

Sau đó cô lấy thức ăn cho đứa trẻ, ra khỏi nhà bếp rồi đi thẳng ra vườn.

Thật ra cô cũng không nên ở lại đây, nhìn dáng vẻ vừa rồi của người phụ nữ kia lúc chào hỏi cô, giống như cô ta đã là bà chủ của chỗ này, vậy thì cô còn ở chỗ này làm gì nữa chứ?

Xem gia đình họ thể hiện tình yêu sao?

Khóe miệng Ôn Hủ Hủ lộ ra vẻ châm chọc.

Nhưng khi cô đang ngồi đút cho đứa bé ăn, bỗng nhiên sau lưng lại có một người đột nhiên tới, cô nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại nhìn.

“Ôn Hủ Hủ, sao cô không vào trong ăn? Có phải vẫn còn sợ ba bắt cô về không? Tôi nói cho cô biết, ông cụ sẽ không bắt cô về nữa, lần này ông ấy tới đây cũng chỉ đến ăn cơm mà thôi.”

Lại là Cố Hạ, cô ta không ăn sáng ở trong mà lại đi ra ngoài.

Ôn Hủ Hủ chợt giật mình, cả người lạnh lẽo!

“Tại sao cô biết ông ta đang muốn bắt tôi? Cô biết gì?”

“Tôi không biết gì cả, nhưng đêm qua khi cô trốn khỏi bệnh viện tôi đang ở nhà họ Hoắc, ở căn phòng mà cô từng ở trước đây, sáng sớm thức dậy, tôi nghe thấy trong nhà cũ có người nói ba sai người đi bắt cô nhưng chạy rồi, sao nào? Cô đã làm chuyện xấu gì à?”

Cố Hạ đúng là một con rắn độc.

Cô ta biết rõ tất cả mọi chuyện, nhưng lúc này, cô ta lại có thể ở trong biệt thự đóng vai một cô con dâu tốt.

Cô ta cũng có thể xé bỏ tất cả lớp mặt nạ khi không có ai.

Ngực Ôn Hủ Hủ phập phồng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

“Cô… cô sống ở nhà họ Hoắc?”

“Đúng vậy, cô không biết sao? Hiện tại ông cụ đã hoàn toàn chấp nhận tôi, cô không nghe thấy tôi đã đổi cách gọi rồi sao, tôi đã gọi ba, còn nữa, hôm nay chúng tôi tới đây thật ra là tới đón hai đứa nhỏ trở về nhà cũ ăn Tết, mỗi năm Tư Tước sẽ đến nhà cũ vào những ngày nghỉ cho đến năm mới, cho nên chúng tôi đến đón bọn nhỏ qua trước, về phần chỗ này…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui