“Đau——” Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng có phản ứng, kêu đau.
“Đau? Cô còn biết đau sao?”
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai âm trầm, cười lạnh lùng: “Tôi còn tưởng thần kinh của cô bị khiếm khuyết rồi chứ.”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Lời này thật đúng là độc.
Tuy nhiên cô nhanh chóng phát hiện, người đàn ông này miệng lưỡi ác độc, nhưng sau khi hắn nắm lấy tay cô, nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay con ngươi màu đen như mặc ngọc* của hắn co rụt lại, động tác trở nên cực kỳ nhẹ nhàng.
*Mặc ngọc: một loại ngọc phỉ thuý có màu đen như màu mực tàu
Ôn Hủ Hủ sửng sờ.
Đáy lòng cô giống như nổi lên một trận sóng to gió lớn, cẩn thận nhìn người đàn ông đang nghiêm túc xử lý vết thương cho cô, cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Cô chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy từ hắn, càng chưa từng nghĩ có một ngày hắn lại đối xử dịu dàng với mình.
Đây có phải là ảo giác của cô không?
Ôn Hủ Hủ càng ngẩn ngơ hơn.
“Bị chửi cho ngu luôn rồi?”
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng xử lý xong, hắn nhìn qua cô một cái, phát hiện cô vẫn còn đang ngơ ngác nhìn hắn, giống như choáng váng, nhịn không được lại ghét bỏ một trận.
Nhưng mà đó chỉ là ghét bỏ bình thường.
Hắn không còn tỏ ra chán ghét mất kiên nhẫn giống như trước đây, bao gồm cả lúc trước chỉ cần tiếp xúc với người phụ nữ này hắn sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng lúc này không còn nữa.
Cùng lắm chỉ là khinh ngoài mặt mà thôi.
Tuy nhiên sự dịu dàng bên trong, cho dù muốn che cũng không che giấu được.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ngay lập tức giật tay về giống như bị điện giật: “Không… Không, đúng rồi, sao anh đột nhiên quay về? Không phải hôm nay công ty có rất nhiều việc sao?”
Cô cố tình chuyển đổi chủ đề.
Lại không ngờ tới, người này lại lạnh nhạt nói: “Không nhìn ra à? Đây là tôi cố ý trở về cứu cái mạng nhỏ của cô đó, Ôn Hủ Hủ, bình thường không phải cô giỏi giang lắm sao? Dám đối nghịch với cả tôi mà, sao? Sao bây giờ lại hèn nhát như thế?”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Chuyện này quá đáng sợ, không phải là vấn đề cô hèn nhát hay không, mà vấn đề là lời này của hắn quá đáng sợ.
Rốt cuộc cô có đức hạnh có năng lực gì? Mà có thể làm phiền hắn trở lại để cứu cô chứ.
Ôn Hủ Hủ nuốt nước miếng, một lúc sau mới nghe được bản thân trả lời: “Làm gì… làm gì có? Vốn tôi cũng muốn phản kích, chỉ là do anh đột nhiên tới thôi.”
“Haha…”
Hoắc Tư Tước căn bản không tin lời nhảm nhí của cô.
Tuy nhiên cô đã không có việc gì, cho nên hắn cũng chuẩn bị đi.
“Hôm nay là Tết ông Công ông Táo, buổi tối chuẩn bị phong phú một chút, chờ tôi về ăn cơm với bọn nhỏ.”