Gần đến tết nguyên đán, trước kỳ nghỉ lễ dù sao cũng phải đi thăm hỏi đám lão cổ hủ.
“Chủ tịch, vừa rồi bên Bulgari truyền đến tin tức, tuy Cố Thanh Liên rất tức giận vì cháu gái của bà ta bị thương nặng, nhưng tạm thời bà ta vẫn chưa có hành động gì.”
Ngay lúc Hoắc Tư Tước đang ngồi trong phòng riêng sang trọng, nhàm chán nghe đám người cổ hủ bàn bạc trao đổi, thì trợ lý Lâm Tử Dương bỗng nhiên đi vào, sau đó thì thầm vào tai hắn điều gì đó.
Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Hắn uống mấy ly rượu đã hơi ngà ngà say, đuôi lông mày khẽ nhướng lên sau khi nghe trợ lý báo cáo: “Vậy cứ tiếp tục theo dõi, không chỉ theo dõi bà ta mà còn cả thiết bị liên lạc của bà ta, bao gồm địa chỉ IP, nhớ kỹ cho dù một biến động nhỏ cũng không được bỏ qua.”
“Vâng, chủ tịch!”
Lâm Tử Dương nghe thấy vậy, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Anh ta thực sự không hiểu tại sao sếp lại làm như vậy? Nếu đã tra ra chuyện của nhà họ Trì là do Cố Thanh Liên và Hoắc Anh Nga cấu kết với nhau.
Vậy tại sao hắn không bắt Cố Thanh Liên?
Mà chỉ muốn theo dõi người thôi, hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn moi móc cái gì từ Cố Thanh Liên à?
Lâm Tử Dương càng nghĩ càng không hiểu.
Không nói tới cái gì khác mà chỉ nói tới Cố Thanh Liên là dì của Cố Hạ, mà Cố Hạ không phải vợ sắp cưới của sếp sao?
Từ khi nào bọn họ lại có quan hệ tồi tệ như vậy?
Lâm Tử Dương đi sắp xếp người.
—-
Bên trong vườn hoa Bulgari –
Lúc này dì cháu Cố Thanh Liên đang ở nhà, bọn họ càng ngày càng không hiểu hành động của Hoắc Tư Tước.
“Có phải hắn bị điên rồi không? Sao có thể đánh mày thành ra như thế này? Cho dù mày tự ý tới cửa mà chưa có sự đồng ý của hắn, thì hắn cũng không thể ra tay với mày độc ác như vậy chứ? Mày là vợ sắp cưới của hắn mà.”
Cố Thanh Liên tức điên khi thấy cháu gái bị đánh mặt mũi bầm dập, nằm bẹp dí trên giường không bò dậy nổi.
Nhưng Cố Hạ chỉ có thể nằm trên giường khóc, cô ta đau đến mức không thể mở miệng nói chuyện.
Cố Thanh Liên thấy vậy lại càng tức giận càng hơn: “Cũng tại mày, đang yên đang lành chạy tới Hoàng Đình số 1 làm gì? Mày cho rằng tạo quan hệ với ông già kia là có thể công khai bước chân vào sao?”
“Không… phải! “Cố Hạ khàn khàn kêu lên.
“Không phải vì chuyện này, mà là… là do con đĩ đó! Ả ta đã quyến rũ được hắn rồi, con nhất định phải giết chết ả đàn bà chết tiệt này.”
Giọng cô ta khản đặc, gào thét như ác quỷ.
Cố Thanh Liên nhíu mày.
Lại là Ôn Hủ Hủ?
Dì ta cảm thấy đau đầu khi nghe thấy cái tên này.
Bởi vì người phụ nữ này thật sự giống như ôn thần, từ sau khi cô trở về luôn xuất hiện trước mặt dì cháu bọn họ, hơn nữa mỗi một lần đều không phải tin tức tốt lành gì.