Cô ta chửi nhưng người giúp việc không lên tiếng, trực tiếp khóa trái cánh cửa lại, cô từng bước từng bước đi về phía cô ta.
“Cô muốn làm gì?” Cuối cùng Cố Hạ cảm giác được có gì đó không đúng, cô ta cảnh giác lui về phía sau một bước.
Ôn Hủ Hủ lập tức lấy ra một cây kim từ trên người, cây kim này rất dài lại cực kỳ mảnh, cô cầm nó với ánh mắt lạnh lùng, bất chợt làm cho da đầu người khác đều tê dại!
“Ôn Hủ Hủ, sao lại là cô?”
Cuối cùng Cố Hạ cũng nhận ra, cô bỗng thét chói tai, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch hơn.
Ôn Hủ Hủ lạnh nhạt nhìn cô ta, không hề có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt của cô bình tĩnh giống như giếng cổ sâu thẳm.
“Nói, làm sao cô biết bí mật này?”
“Cái gì?”
“Là vì quyển sách đó? Vậy ai đã đưa nó cho cô? Cô tốt nhất nên nói sự thật với tôi, nếu không tôi không ngại dùng cây kim này kết liễu cô đâu.”
Giọng điệu cô vẫn nhàn nhạt, không hề có chút dáng vẻ tức giận nào.
Tuy nhiên trên thế giới này, có loại người thật ra đáng sợ hơn so với người dễ cáu kỉnh nóng nảy, cô chính là người càng phẫn nộ càng bình tĩnh, càng muốn giết người càng trông rất lạnh nhạt.
Loại người này cực kỳ đáng sợ.
Bởi vì cô thường nói gì thì cô sẽ làm cái đó.
Đáng tiếc Cố Hạ không biết.
Thậm chí cô ta còn không tin Ôn Hủ Hủ thật sự sẽ làm như vậy.
“Kết liễu tôi? Ôn Hủ Hủ, cô đang dọa tôi à? Được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, đúng là tôi biết được bí mật từ quyển sách đó nhưng tôi sẽ không nói là ai đưa nó cho tôi, cô lại kết liễu tôi nè.”
Cô ta còn nói với giọng điệu khiêu khích.
Ôn Hủ Hủ nở nụ cười nhưng trong đáy mắt lại không hề có bất kỳ nét cười ấm áp nào, trong nháy mắt khí thế muốn giết người giống như dời núi lấp biển cuốn tới, cây kim trong tay cô bay ra.
Cố Hạ: “…”
Cố Hạ muốn lui lại, nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy cây kim kia vẫn chưa rời khỏi Cố Hủ Hủ được nửa bước đã mềm nhũn rơi xuống.
Cố Hạ ngửa đầu cười to: “Ôn Hủ Hủ, cô đang chọc cười tôi sao? Đây là cách giết người của cô sao?”
Ôn Hủ Hủ: “Đương nhiên là không phải.”
Cố Hạ sửng sốt: “Cái gì?”
Tuy nhiên đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì lúc này Cố Hủ Hủ lao nhanh như một cơn gió nhào về phía Cố Hạ!
Cố Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ngực đột nhiên đau đớn, cô ta hét lên, lúc cúi đầu nhìn thấy một con gọt hoa quả sắc bén đã đâm chặt vào ngực cô ta.
“Cô——”
“Tôi nói rồi, cô không nói chuyện tử tế thì hôm nay tôi sẽ kết liễu cô ở đây, sao? Cảm thấy thế nào?”
Ôn Hủ Hủ buông tay cầm cán dao ra, một cảnh đẫm máu bạo lực như vậy nhưng cô lại không hề có chút thay đổi nào, cho dù những giọt máu bắn ra từ trong ngực Cố Hạ dính một ít lên mặt cô.
Cô vẫn đang mỉm cười.