Cô cho rằng hắn sẽ đồng tình thương tiếc.
Nào ngờ cô vừa dứt lời, người này vừa đỡ cô xuống, đặt thêm một cái gối ra sau lưng cô rồi lập tức châm chọc:
”Lần sau cố gắng làm tốt hơn thì sẽ không đau nữa.”
”Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ chưa nghe hiểu.
Mãi đến khi người đàn ông này cười lạnh một tiếng rồi cầm cốc nước kia đặt đến gần môi cô, lúc này cô mới ngộ ra.
Tên đàn ông chó này, miệng đúng là độc như quá khứ.
Đang rủa cô chết đấy à?
Lần sau chơi tiếp thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không còn rồi, tất nhiên sẽ không còn đau rồi.
Ôn Hủ Hủ nhận mệnh không lên tiếng, cứng người uống hai ngụm nước, im lặng một lúc rồi mới lấy hết dũng khí nhìn về phía Hoắc Tư Tước.
”Sao anh… lại mang tôi về?”
”Sao vậy? Đi theo chơi bời với người đàn ông khác nên không muốn về sao?” Hoắc Tư Tước lập tức trả lời bằng ngữ khí không tốt chút nào.
Ôn Hủ Hủ vội vàng phủ nhận: ”Không phải, ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ không ngờ bản thân… còn có thể quay về.”
Cô cúi đầu, chua xót nói ”có thể”.
Đúng vậy, lúc cô ở nhà họ Tôn đã tưởng mình chết chắc rồi, hắn hận cô như vậy, ghét cô như vậy, bây giờ lại phát hiện ra chuyện lớn này, hơn nữa còn do cô làm.
Hắn có lí do gì để bỏ qua cho cô chứ?
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng nghe hiểu, hắn nở nụ cười lạnh: ”Đó là vì tôi nể mặt con!”
”…”
”Ôn Hủ Hủ, cô nghe rõ cho tôi, nếu như lần sau cô còn để tôi nhìn thấy cô không nghe lời, lén chạy ra ngoài, tôi thề với cô, tôi nhất định sẽ giết chết cô!”
Ngữ khí của người đàn ông trở nên vô cùng ngoan độc!
Sắc mặt hắn âm trầm lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh như đóng băng dưới ánh đèn màu cam nhạt, cô có thể chắc chắn rằng hắn không nói đùa chút nào.
Ôn Hủ Hủ đương nhiên sợ đến mức nuốt nước bọt…
Hắn như thế này đúng là rất đáng sợ.
Nhưng hắn chỉ nói không cho cô lén trốn ra ngoài thôi sao? Không còn cái gì khác nữa sao? Hắn cũng không hỏi cô chuyện liên quan đến cuốn sách kia, còn chuyện của dì cháu nhà Cố Hạ thì sao?
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn hắn.
Nhưng hắn nói xong câu này rồi cầm cốc đi đến chỗ ghế sopha.
Sau đó, hắn đặt cốc xuống, đến tủ quần áo cầm một cái áo choàng rồi đi vào phòng tắm.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Vừa rồi đã khó có thể tin được rồi, lúc này cô thậm chí còn nghi ngờ mình có phải vẫn còn nằm mơ không. Nếu không cô sẽ không nhìn thấy một cảnh không bình thường như thế này, đúng không?