Sau đó cô ta ôm hòm thuốc rời đi.
Ôn Hủ Hủ lại lần nữa sợ ngây người.
Một lúc lâu sau cô vẫn đờ đẫn nhìn cửa phòng ngủ không còn bóng người kia, tâm trí quay cuồng như có bão, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Rốt cuộc cô ta là ai?
Lạc Du vừa đi, dì Vương cũng đi theo, cuối cùng phòng ngủ cũng yên tĩnh.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước bình tĩnh lại, hắn đóng cửa phòng ngủ, quay người vào phòng tắm, không bao lâu sau, Ôn Hủ Hủ ở bên ngoài nghe được tiếng máy sấy, hình như hắn đang sấy tóc.
Không biết trong lòng Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy như thế nào?
Nhớ đến lời nữ bác sĩ kia trước khi rời đi, cô cảm thấy chỉ ngồi đợi trên chiếc giường này cũng khiến trái tim mình bị thứ gì đó đè nặng.
Vô cùng khó chịu!
Tám năm…
Vì sao cô ta lại nói tốn tám năm để tới cứu hắn?
Còn nữa, cô ta nói cô là bom hẹn giờ, cô ta có ý gì?
Ôn Hủ Hủ càng nghĩ càng khó chịu, cô vén chăn lên, định xuống giường rót nước uống.
”Choang…” . truyện đam mỹ
Trong lòng càng loạn càng dễ phạm sai lầm, sau khi uống xong nước, Ôn Hủ Hủ không cẩn thận làm rơi cốc xuống đất phát ra tiếng vỡ lớn.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi, cô hoảng sợ nhìn thoáng qua phòng tắm, cúi gập lưng xuống, muốn nhân lúc người bên trong chưa đi ra nhặt hết những mảnh vỡ này lên.
Nhưng giây phút cô vừa ngồi xuống, tiếng máy sấy trong phòng tắm đã dừng lại.
Không xong rồi…
Ôn Hủ Hủ ngày càng lúng túng, trơ mắt nhìn cửa phòng tắm mở ra.
”Cô làm gì vậy?”
Hoắc Tư Tước đi ra ngoài, sau khi thấy cảnh này, quả nhiên lông mày chưa giãn ra của hắn càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt không chút vui vẻ.
Ôn Hủ Hủ lập tức càng hoảng loạn hơn.
”Tôi…Tôi muốn uống nước.”
Cô căng thẳng đến cứng người, sau khi nhìn thấy hắn đi đến thì càng luống cuống hơn, không quan tâm đến đau đớn trên người, muốn lập tức ngồi xuống nhặt hết những mảnh vỡ kia.
Nhưng cô chỉ vừa động thì người đàn ông kia đã kéo cô lại.
”Uống nước? Không phải vừa cho cô uống rồi sao? Sao cô lại nhiều chuyện vậy chứ?”
Ngữ khí của Hoắc Tư Tước không chút kiên nhẫn.
Bây giờ đã rất muộn, hắn mệt mỏi cả một ngày, lúc này rất muốn nghỉ ngơi mà người phụ nữ này lại tìm thêm phiền phức cho hắn, không yên tĩnh chút nào.
Phụ nữ đều nhiều chuyện như vậy sao?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn vô cùng bình tĩnh, ngồi xổm xuống, cầm khăn tay nhặt mảnh vỡ.
Hắn không phát hiện được rằng, trong lúc hắn ngồi xuống, bàn tay đang nắm lấy tay cô chưa từng thả lỏng.
Hắn vẫn luôn duy trì tư thế đó, cản cô không cho cô lại gần, dường như hắn chỉ cần thả lỏng tay ra cô sẽ lập tức không nghe lời mà tiếp tục quấy rối vậy.