Vô cùng nhục nhã!
”Cô nhìn trộm tôi?”
”Cô nghĩ nhiều rồi, tại sao tôi cần nhìn trộm cô? Là cô tự viết cảm xúc của mình lên trên mặt, cô xem đi, đêm nay cô đến đây thật ra cũng không phải là đến đón anh ấy, cô mượn lí do này để đến tìm tôi đúng không?”
”…”
”Cô muốn hỏi tôi, vì sao hôm đó tôi lại nói cô là một quả bom hẹn giờ? Còn nữa, cô còn muốn biết quan hệ của tôi và anh ấy là như thế nào, đúng không?”
Người phụ nữ cầm ly rượu trong tay, từ từ nói.
Rõ ràng là một chuyện đáng sợ như vậy nhưng khi cô ta nói lại giống như một việc vô cùng bình thường.
Chút sắc hồng còn sót lại trên mặt Ôn Hủ Hủ hoàn toàn biến mất.
Cô cũng là bác sĩ, cũng có chút hiểu biết về tâm lí học, nhưng lúc này khi nghe cô ta nói những lời này lại khiến cô lạnh đến dựng lông tơ.
Giống như người trước mặt căn bản không phải là người mà là một con quỷ chui ra từ đâu đó vậy, cô ta sẽ dùng đôi mắt kia đọc hết những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng cô, sau đó công khai từng thứ từng thứ một.
Vô cùng đáng sợ!
”Cô…”
”Cô không cần căng thẳng, yên tâm, những gì cô muốn hỏi tôi đều sẽ trả lời, bây giờ điều cô muốn biết nhất là quan hệ của tôi và anh ấy, đúng không? Được, vậy chúng ta bắt đầu nói từ chuyện này, tôi và anh ấy ngay từ đầu đúng là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, tôi trị liệu cho anh ấy, chúng tôi sớm tối ở chung với nhau, ở bên cạnh nhau như bóng với hình, anh ấy dần có tình cảm với tôi, sau đó người nhà hai bên cố ý muốn chúng tôi kết hôn, mà anh ấy cũng không phản đối.”
”!!!”
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh, ánh mắt run rẩy mãnh liệt.
Kết hôn?
Vậy mà hai người bọn họ lại kết hôn với nhau?
Đại não cô lập tức trống rỗng…
Lạc Du thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng nâng lên cao hơn, lạnh lùng chế giễu: ”Bị dọa sợ rồi? Cô yên tâm, tôi không đồng ý, tôi không có hứng thú với mấy chuyện này, cho nên sau khi họ nói xong, tôi chạy trốn.”
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Dường như một thế kỉ vừa trôi qua, cô ngồi đó, ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia, rất lâu sau cũng không động đậy.
Hai người họ… Cuối cùng cô ta lại bỏ trốn.
Lời đó cũng có nghĩa là, nếu như cô ta không bỏ trốn thì năm đó cô ta sẽ thành vợ của hắn, hơn nữa còn là người hắn muốn cưới, có phải như vậy không?
Vậy rốt cuộc trong lòng hắn, cô có vị trí gì?
Có phải cô ta mới là bạch nguyệt quang của hắn không? Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vô cùng khổ sở, cô ta là bác sĩ tâm lí của hắn, chắc chắn là người đã vực dậy sự tin tưởng và hi vọng của hắn, để hắn có thể sống tiếp.
Ai dám so sánh với người có phân lượng như vậy chứ?
Ôn Hủ Hủ nhớ đến cảnh mình thấy từ tầng ba sáng nay, cô ghen ghét đến phát cuồng vì sự thân mật và quen thuộc của bọn họ, cô chỉ cảm thấy lồng ngực trở nên khó chịu, cảm giác vết thương vừa lành lại chưa được bao lâu của mình lại bị xé toạc ra, đau đớn đến mức máu me đầm đìa, đau đến mức khiến cô không muốn sống.