Thôi miên không giống một giấc ngủ của người bình thường, nếu như người thôi miên người bệnh không gọi người bị thôi miên dậy thì hắn căn bản sẽ không thể tỉnh giấc, huống hồ người thôi miên lại là Lạc Du rất có thiên phú.
Trợ lí thấy cô ta đã về, vốn muốn nhắc nhở cô ta đánh thức Hoắc Tư Tước trước.
Nhưng Lạc Du đi vào nhìn lướt qua rồi cũng không làm gì thêm, cô ta mang đồ ngủ đến phòng tắm.
Nửa tiếng sau, lúc cô ta vừa ra ngoài thì Ôn Hủ Hủ cũng đã lái xe đến cửa.
”Thật xin lỗi, xin hỏi bác sĩ Lạc có ở đây không?”
”Có, xin hỏi cô là?” Trợ lí của Lạc Du vẫn rất khách sáo.
Ôn Hủ Hủ hơi mấp máy môi, sau khi thấy chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc ở bên ngoài biệt thự, cô tiến lên thêm một bước.
“Tôi đến đón chồng tôi, anh ấy họ Hoắc, sáng nay bác sĩ Lạc nói muốn dẫn anh ấy đến kiểm tra, một ngày rồi cũng không thấy anh ấy quay về nên tôi đến xem thử.”
”Cô nói gì? Cô là… Hoắc phu nhân?”
Sắc mặt trợ lí quả nhiên thay đổi, cô ta khiếp sợ nhìn Ôn Hủ Hủ, lời nói cũng lắp bắp.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không biết nên làm gì, trái tim hơi xuống trầm xuống.
”Tiểu Trần, có chuyện gì vậy?”
Lúc Ôn Hủ Hủ và trợ lí đang bế tắc ở cửa ra vào, Lạc Du vừa tắm xong nghe được động tĩnh bên ngoài, cô ta đứng trên tầng hỏi.
Lúc này trợ lí mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy vào bên trong.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang đợi ngoài cửa cuối cùng cũng được vào trong.
”Tôi khá ngạc nhiên đấy, không ngờ cô lại đến đón anh ấy.”
Lại lần nữa gặp lại Lạc Du, lúc này trên người cô ta chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc xoăn dài màu nâu cũng được buộc lên, cô ta cầm hai ly rượu vang đến, đặt một ly xuống trước mặt Ôn Hủ Hủ.
Ly còn lại thì cầm trên tay, lười biếng thưởng thức.
Ôn Hủ Hủ không nhận ly rượu kia, sau khi vừa vào cửa cô đã nhìn xung quanh để tìm kiếm người mình muốn đón.
Nhưng đáng tiếc, cô không tìm được.
”Vì sao lại ngạc nhiên? Tôi đến đón anh ấy không phải là chuyện rất bình thường sao?”
”Đương nhiên không bình thường rồi, một, hai người không thực sự là vợ chồng, hai, chính tôi sẽ đưa anh ấy về. Ôn tiểu thư, quan hệ của tôi với anh ấy còn thân mật hơn những gì cô tưởng tượng nhiều.”
Cô ta vô cùng thẳng thắn, không chỉ lập tức phủ định lời giải thích của Ôn Hủ Hủ.
Mà thậm chí còn nhấn mạnh hai chữ ”thân mật” ở câu cuối.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức tái lại.
Cô ta còn biết họ không phải vợ chồng thật sự?
Còn nữa, sao cô ta lại đột nhiên nhấn mạnh hai chữ kia? Chẳng lẽ buổi sáng lúc đến cô ta đã thấy cô ở tầng ba?
Cô đột nhiên nhớ đến biệt danh ”thần đồng nhí” của người phụ nữ này ngày bé, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt mỉa mai của cô ta, cô cảm thấy bản thân giống như đang trần truồng trước mặt người này vậy.