”Ông nói xem giết ai? Chính ông giết mà ông còn không biết sao? Ông thích giết người như vậy, ông có tin bây giờ tôi giết ông luôn không?”
Nói xong người đàn ông đã mất lí trí thật sự đưa hai tay về phía cổ ba mình.
”Không được thiếu gia!”
Quản gia Hà thấy vậy thì vội vàng chạy đến ngăn cản hắn.
Cũng đúng lúc này, Lãnh Tự đi theo Hoắc Tư Tước cũng xông đến đánh một quyền vào gáy hắn.
Cuối cùng trong phòng khách cũng trở nên yên tĩnh.
Mấy phút sau, sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, ông cụ Hoắc lại lần nữa về phòng khách, nhìn về phía Lãnh Tự còn đợi ở bên kia.
”Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao nó lại đột nhiên điên cuồng vậy? Còn nữa, vì sao nó cảm thấy người là do tôi giết?”
”Lão gia, không phải ngài phái người ra tay sao?”
Vệ sĩ này còn ngẩn người hỏi ngược ông ấy một câu.
Quản gia Hà thấy vậy thì có chút nổi giận: ”Cậu đang nói nhảm đấy à? Nếu lão gia thật sự ra tay thì ngài ấy còn phải hỏi ngược lại cậu sao?”
Lãnh Tự lập tức giật mình.
Không phải lão gia?
Vậy là ai? Lúc ấy anh ta cũng không ra tay, tại sao người giết Đỗ Như Quân lại là người có kí hiệu của Hoắc gia được?
Lãnh Tự đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
”Lão gia, Đỗ Như Quân kia đúng là chết trong tay vệ sĩ Hoắc gia, Lưu Bội tận mắt nhìn thấy, tôi cũng vậy. Lúc đó tôi cũng dẫn người đi, nhưng tổng giám đốc đã ra lệnh, không phải là trường hợp bất khả kháng thì không được ra tay, cho nên tôi có thể xác định không phải người của tôi ra tay, nhưng bây giờ bên ngài…”
”Tôi căn bản cũng không biết chuyện này, sao lại là tôi được?”
Lần này ông cụ tự mình lên tiếng.
Giọng nói ông ấy vô cùng tức giận, gương mặt già cũng xám đi.
Phòng khách lại lần nữa chìm vào im lặng.
Lần này hai bên cùng đối chất với nhau, mọi chuyện đều được làm rõ, bầu không khí cũng trở nên vô cùng kì quái, thậm chí còn có chút rét lạnh khiến da đầu người ta tê đi.
Không phải người của mình, cũng không phải người của nhà cũ, vậy hung thủ thật sự là ai?
Sao hắn ta lại đóng giả thành vệ sĩ Hoắc thị? Rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì?
”Lão gia, có phải là đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị không?”
”Đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị đánh vào Đỗ gia làm gì? Đỗ gia bây giờ nghèo kiết xác, không còn chút giá trị nào, bị ảnh hưởng chỉ có đứa nhỏ kia và Hoắc Tư Tước.”
Ông cụ Hoắc vẫn rất tỉnh táo, vừa liếc mắt đã nhìn được thứ bị ảnh hưởng nhất chính là quan hệ của Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ.
Nhưng hai người không chịu được quan hệ của họ trở nên tốt đẹp là dì cháu Cố Hạ cũng đều đã bị diệt trừ, còn ai được chứ?