Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Hoắc Tư Tước đang ngồi ngơ ngác một lúc lâu, hắn nghe thấy vậy ánh mắt ngay lập tức chuyển động.

“Em họ?” Một lúc sau chờ Trì Úc cúp điện thoại, hắn mới hỏi.

Trì Úc vừa thu dọn đồ đạc, vừa trả lời: “Con trai út của chú họ của cô ấy, tên là Ôn Cận, cô ấy muốn bồi dưỡng cậu ta để sau này cùng nhau góp sức giúp nhà họ Ôn vực dậy như xưa.”

“……”

Ý tưởng này thật ra không tệ.

Doanh nghiệp gia đình cần nhất chính là người đáng tin, mà người trong dòng họ chắc chắn là tốt nhất.

Đào tạo?

Đó có phải là đi theo như hình với bóng không?

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Tư Tước giống như phủ một lớp sương trắng, bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt xám xịt nảy giờ lại sáng ngời lên.

“Anh không cần đi đón, để tôi đi đón.”

“A?” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp Trì Úc đột nhiên trợn tròn: “Cậu đi đón? Cậu… cậu đang cố làm gì vậy?”

“Gặp cậu ta xem cậu ta có tư cách làm người kế nhiệm nhà họ Ôn không?”

Hắn khôi phục bình tĩnh, cuối cùng chỉ để lại cho Trì Úc một câu như vậy.

Trì Úc nghe hắn nói như vậy, đương nhiên sẽ không hỏi nữa.

Bởi vì cái khác có lẽ Hoắc Tư Tước không được, nhưng về việc nhìn người kế nhiệm thì chắc chắn không ai có ánh mắt nhìn người giỏi hơn hắn.

——

Ôn Hủ Hủ đợi ròng rã suốt ba giờ mới nhìn thấy được người em họ của cô.

Cô phát điên!

“Trì Úc, anh làm gì vậy? Bảo anh đi đón người mà lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng người bị lạc rồi, anh có biết tôi sốt ruột thế nào không?”

“……”

Da đầu Trì Úc tê dại một trận.

Trì Úc thấy không còn cách nào khác, đành phải nói cho cô biết: “Tôi gặp Hoắc Tư Tước, tên đó vậy mà đã tìm được nơi này rồi, nhưng cô yên tâm hắn đã đi rồi, tôi cũng không nói cho hắn biết cô đang ở đây.”

“……”

Trong chốc lát cô không biết nên nói gì.

Người đàn ông chó chết kia đã sớm tìm được cô rồi, hắn còn quấn lấy cô một đêm, Trì Úc lại có thể ngây thơ cho rằng anh ta không nói thì Hoắc Tư Tước sẽ không tìm được cô sao?

Ôn Hủ Hủ một lời khó mà nói hết.

Khi hai người đang căng thẳng, Ôn Cận được đón về xấu hổ đi tới: “Chị, vậy… em để hành lý ở đâu?”

“À cái này, em giao cho chị Chung Vãn là được rồi, đúng rồi, em đói bụng rồi phải không, bọn chị đã nấu cơm xong rồi, bây giờ dọn ra cho em ha.”

Ôn Hủ Hủ cay cay chóp mũi khi được người khác gọi một tiếng chị, một giây sau, lực chú ý của cô đều đổ đồn lên người em họ này.

Còn chàng thanh niên cao gầy ngây ngô chưa ra xã hội này thì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui