Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Đúng vậy, cô có tư cách gì mà ôm bọn họ đây?

Cô bỏ con của mình lại để bỏ chạy, cô nói với người đàn ông kia rằng mình không cần mấy đứa bé nữa, sau đó ròng rã hai tháng cô cũng không gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm mấy đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ chán nản ngồi xuống mặt đất.

Thời gian lại lần nữa ngừng trôi, không khí cũng như đóng băng. Giờ phút này không khí trong căn biệt thự bi thương đến mức khiến mọi người hít thở không thông.

Dì Vương đứng bên cạnh nhìn thật lâu thấy vậy thì muốn đi lên giảng hòa.

Đúng lúc này, bóng dáng nhỏ bé còn lại cuối cùng kia đi đến, cậu đi đến trước mặt mẹ, im lặng nhìn một lúc, sau đó đưa đôi tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho mẹ.

”Mẹ, mẹ đừng buồn, hai em cũng vì quá nhớ mẹ nên mới như vậy.”

”Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, không thể tin nhìn con trai lớn của mình.

Hoắc Dận dùng bàn tay non nớt của mình lau sạch nước mắt cho mẹ: “Mẹ chỉ cần hứa sau này sẽ không tùy ý bỏ rơi bọn con và không được không quan tâm đến bọn con nữa là được rồi.”

”…”

Dường như ánh sáng đã quay lại với cô rồi.

Ôn Hủ Hủ nhìn con trai lớn như ông cụ non đứng trước mặt mình, nước mắt lại lần nữa chảy xuống, cô ôm chặt cậu vào lòng.

Cô có tài đức gì mà sinh ra được những đứa con ưu tú như vậy chứ, rốt cuộc cô may mắn như thế nào mới có thể có mấy đứa nhỏ chứ?

Cuối cùng mẹ con bốn người ôm lấy nhau khóc lớn.

Dì Vương đứng bên cạnh nhìn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn hình ảnh trước mặt.

Anh trai chính là anh trai, tại thời điểm quan trọng nhất vẫn sẽ xử lí mọi chuyện vô cùng trưởng thành, cách xử lí cũng ngày càng vững vàng, điểm này thật giống ba của mấy đứa nhỏ.

*

Lúc tin tức truyền đến công ty, Hoắc Tư Tước đang vùi đầu phê duyệt tài liệu trong văn phòng.

Nghe được tin cô quay về, hắn nhấn mạnh cây bút trong tay, cây bút lập tức gãy đôi.

Lâm Tử Dương: ”…”

Còn có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này nữa sao?

”Ai cho cô ấy gặp? Đuổi đi cho tôi!” Hắn nghiến răng nói ra từng chữ một, hơi lạnh tràn ngập quanh thân vô cùng dọa người.

Lâm Tử Dương run lên, anh ta lập tức trả lời: ”Vâng tổng giám đốc, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp nhanh.”

Sau đó anh ta nhanh chóng đi ra ngoài sắp xếp người.

Thật ra anh ta có thể hiểu được tâm trạng tức giận này của boss nhà mình.

Trong khoảng thời gian này hắn đúng là sứt đầu mẻ trán, chuyện của công ty đã đành, thiếu gia Mặc Bảo ốm khiến hắn không còn thời gian uống một ngụm nước, công ty còn dễ nói, còn Mặc Bảo đã mang sang chỗ Lạc Du điều trị rồi cũng không trị được tận gốc.

Điều này sao không thể khiến hắn bực bội mà lao lực quá độ cho được?

Hắn đã không được ngủ ngon mấy ngày nay rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui