Giống như tro tàn, cuối cùng không nhìn thấy bất kì sự dao động nào.
Ôn Hủ Hủ như bị đánh mạnh vào đầu.
Cô muốn nói hai chuyện này không liên quan đến nhau, hai chuyện không giống nhau.
Nhưng dù cô có mở miệng ra thì cũng không thể nói được lời phản bác nào, vì lời hắn nói vốn là sự thật, trên đời này không có làm lại, cũng không có thuốc hối hận.
Lời cô đã nói.
Chuyện Hoắc gia bọn họ đã từng làm.
Cũng không thể cho họ thêm cơ hội hối hận để làm lại được, cô không thể tha thứ cho bọn họ, dựa vào đâu mà hắn lại phải tha thứ cho người mẹ đã từng nói không cần con là cô?
Trái tim Ôn Hủ Hủ càng đau hơn, đầu ong ong lên, chỉ cảm thấy trong miệng ngai ngái.
Hoắc Tư Tước không quan tâm đến cô, hắn xoay người đi lên xe.
Lúc khởi động xe, khóe mắt hắn nhìn thoáng qua phía sau, hắn thấy bóng người nhỏ nhắn đang loạng choạng dựa vào bồn hoa đột nhiên kinh ngạc nhìn về tay mình.
Hoắc Tư Tước: ”…”
Một giây sau, hắn thấy cô như trang giấy tụt xuống.
Giây phút cô ngã trên mặt đất, hắn thấy lòng bàn tay đỏ thẫm của cô trong kính chiếu hậu.
*
Ôn Hủ Hủ lại nằm mơ.
Cô mơ đến lúc còn bé đến thành phố A với ba mẹ, nhưng trong giấc mơ này cô không thể tiếp tục thấy anh trai nhỏ lớn hơn cô năm tuổi.
”Hủ Hủ, chúng ta đến nhà cậu được không? Nhà cậu có chị họ gần tuổi với con.”
”Được ạ.”
Sau đó ba mẹ dẫn cô đến nhà cậu.
Cô rất vui, giấc mơ này như quay ngược lại thời gian, những người kia, những chuyện kia đều không xảy ra, chỉ còn lại Ôn gia và Hoắc gia nhà họ.
Thật tốt.
Ôn Hủ Hủ chìm trong giấc mơ, nước mắt chảy xuống.
Dì Vương đứng bên cạnh dọn dẹp thấy vậy thì thở dài.
”Tiên sinh, ngài nhất định phải làm vậy sao? Tôi có thể thấy được phu nhân không phải là người nhẫn tâm như vậy, lời nói lúc trước chỉ là lời nói giận dỗi thôi, sao ngài lại so đo với cô ấy làm gì?”
Dì Vương là một người dễ mềm lòng, sau khi ra ngoài, thấy thư phòng Hoắc Tư Tước vẫn sáng đèn, dì ta đi vào nói một câu.
Trước mặt Hoắc Tư Tước lúc này là một đống tài liệu.
Nhưng hắn không xem tài liệu mà chỉ hút thuốc, điếu này đến điếu khác, đốm lửa nhỏ không ngừng lập lòe trong bóng đêm, gạt tàn thuốc cũng xếp thành một ngọn núi nhỏ.
”Tức giận?”
Hắn thở ra một làn khói, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt nói: ”Dì suy nghĩ nhiều rồi, cô ấy vốn dĩ không cần tụi nhỏ.”