”Sao ngài biết?” Dì Vương mở to mắt.
”Phu nhân yêu con như vậy, sao cô ấy lại không cần tụi nhỏ chứ? Chỉ là bây giờ cô ấy đang nghĩ không thông, cũng đang phải gánh vác quá nhiều thứ. Tiên sinh, ngài cần cho cô ấy thời gian, nếu ngài cứ ép cô ấy như vậy, chuyện sẽ chỉ càng ngày càng tệ hơn thôi, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện thì mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Đây chính là mẹ của chúng.”
Người hầu tận tình khuyên bảo vị thiếu gia mình chăm sóc từ nhỏ.
Thực ra dì ấy nhìn rõ mọi chuyện hơn Hoắc Tư Tước, dì ấy thấy được sự thống khổ của Ôn Hủ Hủ, cũng nhìn ra được cô đang rất mâu thuẫn, không nói quá chút nào, cô bây giờ đã là người đứng trên bờ vực.
Nếu như tiếp tục ép cô, thật sự không ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Dì Vương rời đi.
Trong biệt thự, đèn trong thư phòng vẫn sáng rất lâu.
Sáng hôm sau Lạc Du đến đây.
”Cô Lạc, cô đến sớm vậy sao?”
”Ừm, hôm nay tôi có việc cần phải ra ngoài nên đến nhìn người phụ nữ kia một chút, sao rồi? Tối hôm qua cô ấy vẫn ổn chứ?”
Lạc Du hoàn toàn xem nơi này là nhà mình, sau khi đi vào cô ta cầm một quả táo trên bàn lên cắn một miếng rồi đi lên tầng.
Dì Vương đi phía sau cô ta.
”Rất tốt, cả đêm đều yên tĩnh, vậy là không sao đúng không?”
”Không có việc gì lớn, bị xe đụng nên nôn ra chút máu mà thôi, chỉ cần không bị tổn thương trí não là được.” Lạc Du vừa nói vừa lạnh nhạt đi đến phòng khách trên tầng hai.
Nhưng không ngờ vừa mở cửa phòng hai người đã bị dọa sợ.
”Ôn tiểu thư? Cô tỉnh rồi sao? Sao cô lại đứng trước cửa sổ như vậy? Gió lớn thế mà cô không mặc áo khoác.”
Dì Vương thật sự bị dọa sợ, trước mắt họ là cô gái chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh đứng trước cửa sổ, hơn nữa gió bây giờ còn rất lớn.
Đầu tóc cô rối bù, cứ vậy đứng đó không chút nhúc nhích.
Rõ ràng Lạc Du cũng bị dọa, ngay cả miếng táo trong miệng cũng quên nhai.
Không phải người phụ nữ này bị đâm ảnh hưởng đến đầu óc rồi đấy chứ?
Cũng may, sau khi dì Vương cầm áo khoác đi đến, Ôn Hủ Hủ không biết đã đứng trước cửa sổ ngẩn người nhìn ra ngoài bao lâu từ từ quay đầu lại.
”Không sao, tôi đang nhìn ra ngoài một chút thôi.”
Cô lạnh nhạt trả lời, sau đó được dì Vương đỡ về giường, sắc mặt đương nhiên vô cùng kém.
Lúc này Lạc Du mới nhớ nhai nuốt miếng táo trong miệng, cô ta cũng đi đến: ”Cô dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng đầu óc cô có vấn đề thật, cô cảm thấy thế nào?”
Cô ta đi đến trước giường, đưa tay muốn kiểm tra cho Ôn Hủ Hủ.
Nhưng cô gái ngồi ở mép giường nhìn như không có chút sức nào để nói chuyện lại im lặng tránh đi.
”Không sao, không làm phiền cô Lạc.”
Lạc Du: ”…”
Sắc mặt cô ta trở nên không tốt, cô ta quay người mang theo quả táo gặm dở rời đi.
Dì Vương thấy vậy thì có chút sốt ruột: ”Ôn tiểu thư, sao cô không để cho cô Lạc khám qua? Hôm qua cô ấy đã chữa cho cô đấy.”