Đã ăn xong thì chắc sẽ đi.
Cô thoải mái nằm xuống, vén chăn ra khỏi đầu, đang định ra ngoài nhìn thử xem mọi chuyện có giống như những gì cô nghĩ không.
Nhưng không ngờ, cô vừa mở cửa đã thấy một thân hình cao lớn đứng trước mặt mình như âm hồn đột nhiên xuất hiện.
Không có chút báo hiệu nào, hắn chắn trước cửa phòng cô.
”Anh…Anh không phải đi rồi sao?”
”Sao? Cô đang chờ tôi đi?”
”Không…Không phải…” Ôn Hủ Hủ lập tức thề thốt phủ nhận, nhưng lời cô nói ra càng nhanh thì càng chứng tỏ cô đang bối rối như thế nào, lời nói dối này không có chút chân thật nào.
Khóe miệng Hoắc Tư Tước nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng chế giễu, hắn nâng chân đi vào.
”Tôi nghe nói hôm nay cô không cần Lạc Du khám? Khỏi rồi?”
”…Không có!” Một giây sau người phụ nữ nào đó lập tức nhảy lên giường, dùng tốc độ cực nhanh nằm lại giường.
”Không có… Chưa có khỏi, ngực tôi đau, chân… chân cũng đau, không đi được.”
Cô lắp ba lắp bắp phủ nhận mình khỏe, miêu tả vô cùng nghiêm trọng, cô cũng không quên nắm lấy chăn trên giường, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ thống khổ.
Hoắc Tư Tước: ”…”
Mắt hắn hơi giật giật, hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà lật tẩy kĩ thuật diễn vụng về này của cô.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn làm như không nhận ra điều gì: ”Chưa khỏi mà không để cô ấy khám? Cô muốn tôi ném cô vào bệnh viện sao?”
”Không không không, tôi không đi bệnh viện, tôi… tìm cô Lạc, lát nữa tôi sẽ nói dì Vương gọi cô ấy đến.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng nhận sai, cô cam kết với hắn nhất định sẽ đi tìm Lạc Du, chỉ thiếu đưa tay lên thề với hắn mà thôi.
Cũng may sau khi nói xong câu này, người đàn ông kia cuối cùng cũng buông tha cho cô.
Sau đó hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài. . ngôn tình hoàn
Ôn Hủ Hủ thở một hơi nhẹ nhõm…
Bị dọa chết rồi!
Thiếu chút nữa bị đuổi ra ngoài rồi.
Cô không biết rằng, sau khi đi đến cầu thang, người đàn ông kia nhìn về phía cánh cửa phòng cô một lúc lâu, hắn không biết mình đang cảm thấy như thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, đôi mắt đen như mực vốn lạnh nhạt lúc này như xuất hiện chút ấm áp…
Ôn Hủ Hủ dựa vào trí thông minh của mình để ở lại nơi này.
Bọn nhỏ cũng vô cùng vui vẻ, ba vừa đi, mấy đứa đã chạy lên vây quanh mẹ.
”Mẹ, mẹ, là con ngăn ba lên đó, bảo bối Nhược Nhược có giỏi không?” Tiểu Nhược Nhược nhào vào ngực mẹ, bắt đầu tranh công.
Ôn Hủ Hủ ôm cục bột nhỏ, hôn mấy cái lên mặt bé.
”Rất giỏi, bảo bối nhà ta tuyệt nhất!”