Ba đứa nhỏ vẫn đang chờ cô, sau khi thấy cô về, bọn nhỏ lập tức vây quanh: ”Mẹ, mẹ đến chỗ dì Lạc hỏi được chưa? Có thể tìm được cách chữa bệnh cho anh không?”
Tiểu Nhược Nhược ân cần hỏi.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Ôn Hủ Hủ tạm thời đè sự buồn bã trong lòng xuống, cô kéo đứa nhỏ đến trước mặt, sau đó hai mẹ con cùng nhau ngồi trên ghế ngoài sân.
”Mặc Mặc, con nói cho mẹ nghe chút, trước khi con bị bệnh có ăn thứ gì hỏng ở nhà ông không?”
”Không ạ, đồ ông nội cho chúng con ăn hàng ngày đều do ông tự chuẩn bị.”
”Vậy sao con lại đột nhiên bị bệnh được? Dạ dày con xảy ra vấn đề thì chắc chắn liên quan đến thức ăn, con nghĩ thật kĩ xem, lúc đó con đã ăn qua cái gì rồi?”
Ôn Hủ Hủ vẫn cố hết sức để giúp đứa nhỏ nhớ lại kí ức lúc đó.
Nhưng Mặc Bảo bị cô truy vấn không lên tiếng mà ngược lại Hoắc Dận trầm mặc ít nói lại đột nhiên lên tiếng.
”Mẹ, em trai vì con nên mới ăn.”
”Cái gì?” Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ”Em vì con ăn cái gì? Rốt cuộc hai đứa làm gì vậy?”
Lời này thật sự quá dọa người, cô kích động đến mức nắm chặt tay đứa nhỏ, hơn nữa còn không kiểm soát được sức lực của mình mà nắm tay cậu bé đến đỏ bừng.
Mặc Bảo thấy sự nhẫn nhịn trên khuôn mặt nhỏ của anh trai, cậu bé nhanh chóng ngăn mẹ lại: ”Mẹ mẹ mẹ, mẹ đừng trách anh trai, là con tự nguyện, con muốn biết lời anh nói có phải thật không.”
”Cái gì? Cái gì thật?” Ôn Hủ Hủ vẫn không hiểu.
Đến nước này hai đứa nhỏ mới kể rõ mọi chuyện ra.
Hóa ra lần trước khi đến nhà cũ, Mặc Bảo đột nhiên bị bệnh, lúc ấy Hoắc Dận đã nổi giận với ông cụ Hoắc, kiên quyết không cho em trai đến nhà ông nhỏ nữa.
Sau đó Mặc Bảo biết chuyện này nên đã đi hỏi anh trai.
”Lúc đó anh trai nói, khi còn bé, chỉ cần anh ấy đến nhà ông nhỏ là sẽ bị bệnh, anh ấy nghi ngờ… lần con bị bệnh cũng vì ăn đồ ở chỗ ông nhỏ.”
Đôi mắt Mặc Bảo cong cong, cậu bé nhìn anh trai đứng bên cạnh.
Ôn Hủ Hủ nghe xong thì lập tức chấn kinh: ”Chuyện đó… là thật sao?”
Mặc Bảo gật đầu: ”Lúc đầu con không tin, sau đó vì để kiểm chứng lời anh trai, lần chúng con đến nhà ông nội, con cố ý đến nhà họ, kết quả con vừa ăn đồ ở đó đã lập tức bị bệnh, con cũng không biết đây là trùng hợp hay họ thật sự muốn con bị bệnh nữa.”
Mặc Bảo uất ức nhìn mẹ.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Một giây này, trong sân sau, Ôn Hủ Hủ cảm thấy mạch máu trong cơ thể như đông lại.
Trong đầu cô là sóng lớn cuồn cuộn còn cơ thể lại lạnh đến thấu xương, phẫn nộ, kinh ngạc, sợ hãi… Thậm chí hai tay cô còn run rẩy, ngay cả nắm lại cũng không được.
Trên đời lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp vậy?
Đứa nhỏ bình thường không bao giờ bị bệnh, về nhà cũ hai lần, cả hai lần đều bị bệnh.
Mà đáng sợ nhất là, một khi chứng minh được đây là sự thật, có phải lí do con trai lớn của cô luôn không khỏe cũng liên quan đến bọn họ không?