”Cô ta đừng có mơ!”
”Tiên sinh! Hôm nay là ngày vui của mấy đứa nhỏ, ngài mang nhiều thêm một người cũng không sao, dù sao cũng có ba đứa nhỏ, để Ôn tiểu thư mang theo một đứa đâu sao đâu? Đừng làm bọn nhỏ buồn.”
Dì Vương hết lòng khuyên nhủ.
Đúng là bây giờ đó là cách tốt nhất.
Lạc Du cũng là người thông minh, sau khi thấy cảnh này, cô ta cũng phụ họa: ”Ừm, dì Vương nói đúng, để đứa bé này cho cô ấy đi, tôi và anh cũng không trông được nhiều như vậy.”
Cuối cùng người đàn ông đang giận dữ cũng xuôi xuống.
Mười phút sau đoàn người chia làm hai đội lên đường, một đội là xe Maybach Hoắc Tư Tước lái, có hai đứa nhỏ sinh đôi và Lạc Du.
Đội còn lại thì sao?
Đương nhiên là Ôn Hủ Hủ nhìn kiểu gì cũng chướng mắt và Tiểu Nhược Nhược.
Mẹ con hai người tùy ý để vệ sĩ mang một chiếc xe đến, sau đó Ôn Hủ Hủ lái xe.
”Mẹ, con không thích ba, ba thật xấu, ba không cho mẹ đi còn mang người phụ nữ khác đi cùng.” Trên đường xuất phát, cô bé con còn đang uất ức ngồi trên ghế trẻ em buồn bã nói với mẹ.
Ôn Hủ Hủ đang lái xe nghe vậy thì cảm thấy ấm áp.
Nhưng sau khi cảm thấy ấm áp, cô vẫn dạy con gái: ”Con không thể nói vậy được, ba thương các con, hôm nay ba để dì Lạc đi cùng cũng là vì muốn chăm sóc các con, con không thể không thích ba được.”
Chuyện này…
Cô bé nghe xong thì bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm vẫn không mấy vui vẻ.
Nhưng bé cũng không tiếp tục nói về ba nữa.
Đi khoảng một tiếng, cuối cùng hai mẹ con cũng đến nơi.
Vì xuất phát muộn nên lúc đến thôn trang non xanh nước biếc kia, các bạn nhỏ và phụ huynh trong nhà đều đã đến đủ.
”Bạn học Hoắc Nhược Nhược, sao con đến muộn vậy? Tất cả mọi người đều bắt đầu nhận nhiệm vụ rồi đó.”
”Hả?”
Ôn Hủ Hủ ôm con gái chạy vội đến bãi cỏ tập hợp, nhìn thấy một phụ huynh cũng mang theo con gái như mình hỏi thì lập tức đặt đứa nhỏ xuống.
”Vậy sao, trên đường đến đây chúng tôi bị kẹt xe nên đến muộn.”
”Hóa ra là vậy, vậy bây giờ cô đi tìm giáo viên đi, nhiệm vụ ngày hôm nay rất nhiều, có cấy lúa, hái quả, còn có hỗ trợ các bác nông dân gieo các loại hạt nữa, xem họ có còn nhiệm vụ nào nữa không.”
Vị phụ huynh này rất tốt, sau khi thấy mẹ con Ôn Hủ Hủ đến muộn thì giải thích lại một lần cho cô.
Hóa ra lần chơi xuân lần này là hoạt động của ba mẹ và con cái, là cơ hội để bọn nhỏ được hoạt động.
Ôn Hủ Hủ đi theo vị phụ huynh này tìm giáo viên.
Tiểu Nhược Nhược nắm tay mẹ, vừa đi vừa nói chuyện với bạn nhỏ bên cạnh: ”Tiểu Mạt Lỵ, cậu có thấy anh của tớ không? Hai anh ấy đến trước.”
”Thấy nha, hai anh ấy đang cấy lúa với ba cậu đó.”
Tiểu Mạt Lỵ cũng vô cùng nhiệt tình nói cho bạn mình.