Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

”Cô không có tư cách chạm vào con tôi!”

Cái gì?

Ôn Hủ Hủ lao đến hụt đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này.

Con của hắn?

Hóa ra hắn biết đây là con hắn!

Vậy tại sao hắn lại mặc kệ mẹ con cô ở thôn trang? Lúc mẹ con cô ngã trên núi, hắn ở đâu? Bây giờ hắn có tư cách gì nói cô không đủ tư cách chạm vào con hắn?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nổi giận, cô nhìn hắn, cơ thể run lên: “Con của anh? Hóa ra anh đã sớm biết con bé là con mình rồi? Vậy chiều nay anh đi đâu? Anh có biết chiều nay con bé ngã suýt chết không?”

”…”

”Hoắc Tư Tước, anh căn bản không có bất kì tư cách gì để chỉ trích tôi, trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế, xem như Ôn Hủ Hủ tôi thật sự cùng người đàn ông khác bỏ trốn thì cũng không liên quan đến anh!”

Trái tim Ôn Hủ Hủ như chìm trong hầm băng, lời nói cuối cùng vô cùng tàn nhẫn.

Dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được áp suất quanh người Hoắc Tư Tước lạnh đến mức đáng sợ, hắn nắm chặt tay, khớp xương vang lên tiếng răng rắc, hai mắt đỏ như máu xuất hiện sát khí tàn bạo đã lâu chưa xuất hiện.

”Rầm!”

Ôn Hủ Hủ đứng kia không có bất kì phòng bị nào bị hắn nhanh như chớp bóp chặt cổ áp lên tủ lạnh trong cửa hàng tiện lợi.

”Muốn bỏ trốn? Được, vậy cô biến thành người chết đi rồi nói tiếp, đồ của Hoắc Tư Tước tôi, trừ khi chết rồi mới có thể đến chỗ khác, nếu không thì đừng mong rời khỏi lòng bàn tay tôi.”

Hắn cúi đầu nói, một tay là đứa nhỏ đang khóc lớn, hắn lại gần thấp giọng cười như ma quỷ bên tai Ôn Hủ Hủ.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ như co lại.

Khi mấy ngón tay dùng sức, cô lập tức cảm thấy khó thở vô cùng.

”Mẹ! Mẹ!”

Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì lập tức gào khóc đến tan nát cõi lòng trong lòng ba.

Người trong cửa hàng tiện lợi sợ đến ngây người, bọn họ hồn bay phách lạc nhìn cảnh tượng hung tàn này, thậm chí ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng không còn.

Đúng lúc này Kiều Thời Khiêm đến đây, sau khi thấy cảnh tượng này, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, anh ta nhanh chóng chạy đến kéo cánh tay ma quỷ của người đàn ông này.

”Hoắc Tư Tước! Anh định làm gì! Anh muốn bóp chết cô ấy sao?”

Kiều Thời Khiêm lạnh lùng giận dữ hét lên bên tai Hoắc Tư Tước, anh ta nhặt lấy một chai rượu từ trong cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh đập vào đầu Hoắc Tư Tước.

Hắn thực sự điên rồi!

Hắn gào thét lên, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Sau đó hắn nhìn Ôn Hủ Hủ dưới ngón tay của mình, sững người trong giây lát.

“Nancy, em không sao chứ?”

Kiều Thời Khiêm thấy vậy, lập tức nhân cơ hội này nhanh chóng cứu Ôn Hủ Hủ ra khỏi tay tên điên này.

Ôn Hủ Hủ được cứu, cô lúc này giống như con cá sắp chết cuối cùng cũng được ném vào nước, cô ôm cổ thở hồng hộc, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui