Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Kiều Thời Khiêm: “…”

Giống như đột nhiên có một chậu nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu anh ta, tất cả may mắn và vui mừng của anh ta, ngay lúc này đều chìm xuống đáy vực.

“Nancy, anh…”

“Chuyện lừa gạt quả thật không tính là gì so với nhà tan cửa nát, nhưng không có nghĩa là Ôn Hủ Hủ tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, Kiều Thời Khiêm, anh lừa tôi lâu như vậy, vừa rồi tôi lợi dụng anh, chúng ta huề nhau, sau này vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như phủ đầy băng tuyết, lạnh đến mức khiến người khác phải rùng mình, càng đừng nói đến đôi mắt của cô lúc này chỉ có lạnh lùng sắc bén.

Mặt mày Kiều Thời Khiêm trắng bệch.

Huề nhau?

Cuối cùng anh ta cũng hiểu không phải cô không thèm để ý đến sự lừa gạt của anh ta, cũng không phải cô đã chọn anh ta trong trận đấu cách đây không lâu giữa hai người đàn ông.

Thay vào đó, cô để anh ta ở phía sau.

Đầu tiên lợi dụng anh ta giải quyết Hoắc Tư Tước, sau đó đến thời điểm thích hợp giải quyết anh ta, đó mới càng độc ác.

Cả người Kiều Thời Khiêm như rơi vào hầm băng: “Nancy, có cần như vậy không? Đúng là anh lừa gạt em, nhưng anh không làm thương tổn em, nhiều năm như vậy, tuy anh luôn trăm phương nghìn kế để được ở bên cạnh em nhưng anh làm tất cả cũng vì bảo vệ em mà thôi.”

“Bảo vệ?” Ôn Hủ Hủ nghe thấy hai chữ này, giống như đang nghe một trò đùa rất nực cười.

“Tại sao anh phải bảo vệ tôi? Tôi và anh không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè cũ, tôi cần anh bảo hộ sao?”

“Dĩ nhiên, từ năm mười hai tuổi anh đói xĩu ở trường, chỉ có một mình em cho anh một miếng bánh mì, kể từ đó mục tiêu của anh cũng chỉ có một là cả đời này sẽ không để cho em chịu bất kỳ tổn thương gì!”

Cổ họng Kiều Thời Khiêm nghẹn ngào, đột nhiên anh ta nói về chuyện năm đó.

Mười hai tuổi?

Năm đó Ôn Hủ Hủ mới tám tuổi, vừa vặn là năm lớp ba.

Cô có cho anh ta một miếng bánh mì sao?

Ôn Hủ Hủ không nhớ rõ, lúc đó cô luôn bận viết thư cho thiếu niên vì cô mà bị nhốt lại, cô dùng nét bút còn non nớt của mình viết từng chữ từng chữ.

Chưa bao giờ gián đoạn.

Cho nên Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này.

“Tôi không cần anh bảo vệ, tôi cũng không nhớ rõ đã cho anh thứ gì, nếu như thật sự có chuyện đó, vậy thì hiện tại tôi nói cho anh biết tôi rất hối hận lúc trước vì sao phải cho anh? Việc tốt của tôi không phải là cái cớ để anh ngày hôm nay lợi dụng nó bỡn cợt tôi!”

Lời nói của Ôn Hủ Hủ cực kỳ tàn nhẫn!

Giống như một con lưỡi lê đâm mạnh vào lòng Kiều Thời Khiêm, làm cho mặt anh ta đỏ bừng lúc trắng lúc xanh, quả thực còn đặc sắc hơn so với mở một phường nhuộm.

Anh ta thực sự quang minh chính đại.

Anh ta luôn miệng nói với vẻ cao thượng vì bảo vệ cô, nhưng thực tế rốt cuộc anh ta đã lén làm gì thì chỉ có anh ta mới biết.

Ở thành phố Clear Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm quen biết năm năm, đến khi coi bị Hoắc Tư Tước bắt về, anh ta cũng theo trở về thành phố A, sau đó lại là Phố Wall hiện tại, bao gồm cả tối nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui