“Em trai——”
Sau đó truyền đến tiếng hét thất thanh của đứa trẻ khác, Hoắc Tư Tước vội ném đồ đi, sau đó xông ra khỏi phòng nhanh chóng chạy xuống.
“Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ba, em trai ngã, chảy… chảy máu…”
Ở tầng dưới, hai đứa nhỏ khóc ầm ĩ trên vài bậc thang cạnh tay vịn tầng hai, một đứa ngã, một đứa thì bị dọa sợ, cảnh tượng rất doạ người.
Hoắc Tư Tước mặt mày tái mét.
Hắn ngay tức chạy tới khom lưng ôm đứa con trai nhỏ bị ngã lên, mới phát hiện cái miệng nhỏ của cậu bé toàn là máu, đau khóc rống lên!
“Người đâu! Nhanh chuẩn bị xe!!” Hoắc Tư Tước hoảng hốt, sau khi ôm đứa bé từ trên cầu thang đi xuống, lập tức sải bước đi ra ngoài, không thèm để ý đến Lạc Du đang ngồi ở phòng khách.
Hoắc Dận cũng theo sát sau lưng, vừa lau nước mắt, vừa cố gắng đuổi kịp theo ba.
Nhưng không ngờ tới đứa nhỏ đang khóc giàn giụa nước mắt, vậy mà sau khi nhìn thấy Lạc Du, biểu cảm khóc lóc ngay lập tức vụt tắt, mở miệng phun ra một chữ.
Lạc Du sợ ngây người!
Không, tại sao bây giờ thằng nhóc này lại thù địch với cô ta như vậy? Trước đây không như thế này.
Lạc Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hung ác nham hiểm, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự chán ghét trên người một đứa trẻ.
“Dận Dận, con làm sao vậy? Sao đột nhiên bất lịch sự với dì vậy? Dì không làm gì con cả, chỉ là hỏi thăm em trai con chút mà thôi.”
“Bởi vì dì không xứng!”
Cậu bé nói ra không chút nể nang.
Không xứng?
Lạc Du cuối cùng cũng không nói nên lời.
Đây thật sự là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy đứa trẻ này nói những lời khó nghe như vậy.
Kể từ ngày Lạc Du mang ba của bọn chúng về, hắn bệnh nặng một trận, cô ta nói cho bọn chúng biết cô ta đã xoá bỏ hình ảnh mẹ bọn chúng ra khỏi tâm trí của Hoắc Tư Tước, thì cô ta đã lường trước được bọn trẻ sẽ không đối xử tốt với cô ta như trước nữa.
Nhưng không nghĩ tới lại ác liệt đến mức này.
Sắc mặt Lạc Du có chút khó coi, đang muốn giảng giải mấy câu, thì lúc này dì Vương nghe thấy tiếng động đi tới.
“Tiểu thiếu gia Dận Dận, cậu ở đây làm gì? Cậu không đi thăm em trai cậu sao?”
“Đi thăm.”
Hoắc Dận lập tức vẫy vẫy tay cô ta, khác hẳn hoàn toàn với vẻ u ám lạnh lùng vừa rồi.
Lạc Du: “…”
Dì Vương: “Xin lỗi Lạc tiểu thư, chúng tôi đi thăm tiểu thiếu gia Mặc Mặc, cô cứ tự nhiên.”
Sau đó người giúp việc cũng không để ý tới cô ta, trực tiếp ôm đứa nhỏ rời đi.
Lạc Du tức muốn chết!
Có ý gì?