Hoắc Tư Tước và Lạc Du không sống ở đây, dựa vào tình độ chán ghét của bọn họ hiện tại, nhất định sẽ không để cho bọn trẻ đi theo, vậy đến lúc đó bọn trẻ làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ để cho bọn trẻ đi theo ông cụ Hoắc sao?
Ôn Hủ Hủ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
“Mặc Mặc? Dận Dận? Mấy đứa đang ở đâu?”
“Mặc Bảo?”
Cô nén cơn tức giận trong bụng sau đó cẩn thận đi lên, đẩy hết cửa phòng này sang cửa phòng khác, cô muốn tìm hai con của mình.
Nhưng đi xem cả lầu hai rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng bọn trẻ.
Thật kỳ lạ, bọn chúng đã đi đâu rồi?
Ôn Hủ Hủ có chút nóng nảy, đang muốn lên hoa viên trên tầng thượng xem sao, nhưng vào lúc này dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng có người tiến vào biệt thự.
“Thưa cậu, sao cậu lại trở về? Bên khách sạn đã gọi điện thoại tới nói Lạc tiểu thư đã có mặt, cậu vẫn chưa qua sao? Đã sắp bắt đầu rồi.”
“Biết rồi.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên dưới lầu, Ôn Hủ Hủ lập tức bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Trời ơi!
Không phải hắn đang kết hôn sao? Tại sao bây giờ vẫn còn ở đây?
Cô kinh hãi thất sắc, vội vàng từ vườn hoa trên sân thượng đi xuống, nhân lúc hắn còn chưa đi lên, trốn vội vào một căn phòng sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Quá đáng sợ, cô không thể để cho hắn phát hiện ra được, nếu không cô sẽ chết rất thảm!
Ôn Hủ Hủ chưa từng sợ hãi như vậy.
Người từ bên ngoài trở về đúng là Hoắc Tư Tước.
Hôm nay là đám cưới của hắn và Lạc Du, nhưng giờ này hắn mới từ công ty trở về, trên tay còn mang theo chiếc máy tính, phía sau không có bất kỳ chuyên viên trang điểm nào.
Hắn cũng chỉ chuẩn bị lên lầu tuỳ tiện thay quần áo rồi đi đến khách sạn.
Thế nhưng, lúc hắn đi qua lầu hai, hắn bỗng nhiên phát hiện có thứ gì đó là lạ.
Ví dụ, bọn trẻ sẽ đóng cửa sau khi chúng ra khỏi phòng.
Ví dụ khác, mùi hương tràn ngập trong không khí không còn là mùi nước khử trùng không mùi nữa.
Ánh mắt hắn nheo lại.
Ôn Hủ Hủ vẫn trốn ở trong phòng không dám phát ra tiếng động.
May mắn sau khi cô trốn trong đó không bao lâu, có thể vì người giúp việc dưới lầu nhắc nhở Hoắc Tư Tước không còn nhiều thời gian, vì vậy cô nghe thấy tiếng bước chân lên tầng ba, sau đó vội vàng đi xuống.
Cuối cùng hắn cũng đi rồi.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lập tức chạy tới cửa phòng, định nhanh chóng đi ra ngoài.
“A——”
Tiếng thét chói tai không hề báo trước trong cổ họng cô phát ra, cả lầu hai đều nghe thấy.