Nếu chuyện này xảy ra vào thời gian trước thì công ty đã sớm náo loạn, anh ta đâu có thể bình thản uống trà như này đâu?
Cho nên chuyện này thật ra khá kì quặc.
*
Ôn Hủ Hủ đi theo Trì Úc đến chỗ ở hiện tại của anh ta.
”Cô chờ chút, tôi mang hai đứa nhỏ đến đây.”
”Hả?” Ôn Hủ Hủ ngây người: ”Anh…Anh đi đón hai đứa nhỏ? Hai đứa nhỏ ở đâu? Mấy người hẹn trước rồi sao?”
Trì Úc cười lạnh: ”Nếu không cô cho rằng như thế nào? Ngu ngốc!”
Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông Trì Úc này đúng là luôn rất ghét cô, từ ngày đầu tiên khi biết cô anh ta đã gọi cô là ”đồ ngốc”.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở nhà.
Điều khiến cô mừng đến phát điên là nửa tiếng sau anh ta thật sự mang hai đứa bé đến.
”Mẹ…”
Cuối cùng cũng được gặp mẹ, hai đứa nhỏ vừa từ trong xe xuống vô cùng kích động, hai bé lớn tiếng kêu rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cô như én nhỏ.
Mắt Ôn Hủ Hủ đỏ bừng, cô mở rộng tay ôm thật chặt hai bảo bối của mình vào lòng.
”Bảo bối, cuối cùng mẹ cũng được gặp các con rồi, thật tốt, để mẹ nhìn xem hai đứa thế nào nào.” Cô khóc không thành tiếng, dùng sức ôm lấy hai đứa nhỏ, liên tục hỏi hai bé dạo này thế nào.
Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng rất hiểu chuyện, hai đứa nhỏ lắc đầu, biểu thị mình không sao.
Nhưng sao Ôn Hủ Hủ có thể tin được?
Cô nhớ đến bức ảnh kia, cô lập tức thả lỏng tay, sau đó nâng khuôn mặt của con trai nhỏ lên, cẩn thận nhìn: ”Mặc Mặc, để mẹ nhìn xem vết thương của con thế nào.”
Mặc Bảo: ”…”
Hoắc Dận đứng bên cạnh không dám phát ra tiếng động.
Vì các bé lừa mẹ.
“Trời! Răng của con đâu? Cô ta đánh con gãy răng luôn sao?” Ôn Hủ Hủ phát hiện hai chiếc răng cửa của con trai bị thiếu, tức đến mức giọng cũng run rẩy.
Hoắc Dận hơi mấp máy môi.
Cậu đang định tìm cơ hội để giải thích cho mẹ thì đúng lúc này Trì Úc đứng bên cạnh nghe xong câu cô nói đã không nhịn được mà bùng nổ trước.
”Cô có ý gì? Đứa nhỏ bị đánh? Ai dám đánh nó? Nó là con của Hoắc Tư Tước mà có người còn dám đánh nó sao? Lại còn ra tay nặng như vậy? Con mẹ nó rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông kia trực tiếp bùng nổ.
Hai mắt Ôn Hủ Hủ đỏ bừng, lúc đầu cô không muốn nói nhưng cuối cùng không nhịn được mà tức giận nói: ”Là Lạc Du! Là cô ta ngược đãi hai đứa nhỏ!”
”Cô nói cái gì? Lạc Du?” Trì Úc càng kích động hơn, anh ta không dám tin mình vừa nghe thấy tên ai.
”Cmn! Hoắc Tư Tước là heo sao? Vậy mà lại để một người hèn hạ như vậy ngược đãi con trai mình sao, anh ta có bệnh về đầu óc à? Vì phụ nữ mà không quan tâm đến con mình sao?”
Anh ta tức đến sùi bọt mép, dáng vẻ như muốn đi tìm Hoắc Tư Tước để liều mạng.