Mơ mộng cái gì vậy chứ?
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại: ”Phu nhân, bà hiểu nhầm rồi, đúng là ngày đó tôi quay về, nhưng tôi đã lập tức bị anh ta ném đến trại nuôi chó, hôm nay là tôi trốn ra để đến đây.”
”Cái gì? Trại nuôi chó?”
Lạc phu nhân khó có thể tin được.
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi nghe xong câu này, bà ta có chút vui vẻ.
Chỉ cần người phụ nữ này không phá hỏng chuyện của con gái và con rể của bà ta thì sao bà ta lại không vui chứ?
Cuối cùng sắc mặt Lạc phu nhân cũng dịu xuống: “Vậy thì hôm nay cô đến đây làm gì? Dựa vào quan hệ của cô và Tiểu Du nhà tôi thì hai người chắc không quen biết đến mức đến thẳng nhà tìm nhau như này đâu chứ?”
”Không phải, tôi đến tìm Lạc tiểu thư vì muốn cô ấy giúp tôi một chuyện.”
”Chuyện gì?”
”Tôi muốn nhờ cô ấy nói giúp với Hoắc Tư Tước mấy câu. Cô ấy có thể nói anh ta nhường hai đứa nhỏ cho tôi được không?” Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói rõ mục đích đến đây của mình.
Lời vừa dứt, trong viện trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đưa hai đứa nhỏ cho cô, đối với Lạc gia mà nói đây là một chuyện rất tốt.
Sau này Lạc Du đến Hoắc gia, chẳng mấy chốc cô ta sẽ có con của mình, đến lúc đó trong nhà cũng không còn con của người khác, chỉ còn con của hai người.
Đây là một chuyện vô cùng có lợi cho bọn họ.
Lạc phu nhân đang định đồng ý.
Đúng lúc này trong đình viện xuất hiện thêm một người, không phải Lạc Du mà là một người đàn ông trung niên giống cô ta mấy phần.
Sau khi nghe thấy câu nói này của Ôn Hủ Hủ, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống: ”Ôn tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Sao cô có thể để con gái chúng tôi đi làm chuyện này chứ? Cô đang cố ý châm ngòi li gián quan hệ vợ chồng chúng nó sao?”
Cái gì?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi.
Người đàn ông này là ai? Chẳng lẽ ông ta là ba của Lạc Du, Lạc Thiên Nam sao?
Cô nắm chặt ngón tay, hít sâu một hơi, trước tiên giải thích: “Làm sao có thể chứ? Tôi chỉ cảm thấy hai người họ đã kết hôn thì sau này sẽ có con của mình, nếu để hai đứa trẻ này ở lại bên cạnh họ thì họ cũng không có thời gian chăm sóc.”
“Đó cũng là chuyện của họ, Ôn tiểu thư, nếu cô bảo con gái tôi đi làm chuyện này thì cô có biết Hoắc Tư Tước sẽ nghĩ con gái tôi không tiếp nhận được hai đứa trẻ không? Cứ như vậy, lẽ nào con gái tôi vừa gả đến nhà họ Hoắc thì đã nhận lấy tội danh người phụ nữ độc ác sao?”
“…”
Trong bốn năm giây, Ôn Hủ Hủ lại không nói ra được một lời.
Mà trong lồng ngực, lửa giận kìm nén đã lâu cũng bắt đầu sôi sục từng cơn, khiến cho cô gần như không thể kiềm chế được mình.
Lẽ nào bây giờ con gái ông ta không phải người phụ nữ độc ác sao?
Còn chưa bước vào cửa nhà họ Hoắc đã đánh đứa trẻ thành thế này, bây giờ ông ta còn không biết xấu hổ mà nói cô xúi giục họ ư?