“Lạc tiên sinh, ông có cần gọi con gái mình đến hỏi không? Có lẽ cô ta sẽ đồng ý đấy.” Ôn Hủ Hủ kiềm chế tính tình, cuối cùng đứng ở đó hỏi một câu.
Đáng tiếc, đối phương hoàn toàn không thừa nhận thiện ý này của cô.
Chỉ nhìn thấy Lạc Thiên Nam phất tay, lập tức có hai người hầu đi tới: “Đưa cô ta ra ngoài cho tôi! Thứ gì đâu? Thảo nào cuối cùng Ôn Như Phi lại khoán trắng, hóa ra nhà họ Ôn bọn họ chính là thứ như thế này!”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Giống như có thứ gì đó đột nhiên rơi xuống từ đỉnh đầu, sau một tiếng “Rầm” tất cả máu huyết trong cơ thể cô đều bùng nổ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu.
“Ông đang nói cái gì? Ông nói ba tôi thế nào? Nói nhà họ Ôn chúng tôi làm sao?”
Cô lao tới, lạnh lùng chất vấn người đàn ông trung niên này.
Thế nhưng, Lạc Thiên Nam còn chưa trả lời thì Lạc Du ở bên trong nghe thấy động tĩnh, lúc này lại đi ra.
“Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì vậy? Cô còn dám hét với ba tôi?”
“Lạc Du?”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy người mình muốn tìm, lập tức đổi mục tiêu: “Tô đang làm gì? Cô không biết sao? Tôi đến đòi lại công bằng cho con trai tôi!”
“Công bằng? Công bằng cái gì? Cô có bệnh à? Vô duyên vô cớ chạy đến nhà tôi giở thói ngang ngược?”
“Tôi có bệnh? Đúng vậy, tôi có bệnh nhưng đó đều là bị cô ép mà thôi. Lạc Du, dù sao cô cũng là một người học y, làm sao cô có thể độc ác đến vây? Mặc Bảo chỉ mới năm tuổi, cô đánh nó thành như thế cô không sợ tuổi thọ của mình bị rút ngắn sao?”
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, cuối cùng hét lên những lời mà cô vốn không định nói.
Không sai, thực ra điều mà cô muốn làm hơn hết khi đến đây chính là trả thù cho con trau.
Nhưng, điều khiến cho cô tức giận hơn là, sau khi nghe xong người phụ nữ này lại không thừa nhận!
“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi đánh Mặc Bảo khi nào? Cô có bệnh hả?”
“Cô còn không thừa nhận? Tôi điều biết cả rồi, Lạc Du, cô đừng tưởng che giấu kỹ những chuyện cô làm thì sẽ không có ai phát hiện, tôi nói cho cô biết tôi đã rõ ràng từ lâu rồi. Hôm nay, nếu cô đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý thì đừng trách tôi để các người không thể kết hôn!”
Ôn Hủ Hủ thật sự rất tức giận, thậm chí những lời như thế này cô cũng nói ra được.
Nhưng thực tế, cô không hề có suy nghĩ như thế này.
Nhưng sau khi nghe vậy, Lạc Du lại đột ngột thay đổi cảm xúc.
“Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa?”
Bỗng nhiên cô ta bình tĩnh lại, không tức giận cũng không có bất cứ cảm xúc gay gắt nào, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ hiện lên vẻ âm u.
Giống như ma quỷ chui ra từ nơi nào đó.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Chỉ một chớp mắt như vậy, sau lưng cô trở nên lạnh lẽo, theo bản năng lùi về sau một bước.
Nhưng đã quá muộn, người phụ nữ này bỗng bất ngờ thay đổi, sải bước xông đến cho cô một cái tát!
“Bốp…”
Ngay lập tức, tất cả những người trong sân đều sững sờ.