Người đàn ông bắt chéo chân ngồi ở đó, khuôn mặt điển trai được bao phủ bởi ánh nắng vàng bên ngoài cửa sổ, đẹp đến nỗi có hơi không chân thực, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hủ Hủ.
Đột nhiên, hắn hỏi một câu.
Ôn Hủ Hủ đang uống nước chanh, nghe vậy chợt cứng đờ.
Tiền chữa bệnh và thuốc thang?
Ai dám đòi?
“Đương nhiên không phải, hôm nay tôi tìm cậu là muốn chính thức bàn bạc với cậu về chuyện của hai đứa trẻ, Hoắc tổng cũng biết bây giờ nhà họ Ôn đã không còn. Nhưng, nhà họ Ôn không còn không có nghĩa là cháu gái tôi không có nhà mẹ đẻ. Tôi là cậu nó, cho nên hôm nay tôi đến là muốn hỏi Hoắc tổng, rốt cuộc sẽ giải quyết hai đứa trẻ đó như thế nào?”
Đỗ Hoa Sênh chậm rãi nói xong, sau đó ông ta tự mình đưa ly cà phê nhân viên phục vừa bưng đến đến trước mặt Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ ngây người!
Đây… vẫn là người cậu cô biết đây sao?
Ông ta…ông ta ngầu như vậy ư? Hơn nữa, còn là để bảo vệ cô?
Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang dâng trào trong lồng ngực, ngắn ngủi vài giây, hốc mắt cô đã đỏ ửng.
“Đứa trẻ?”
Ngược lại phản ứng của Hoắc Tư Tước vẫn rất bình tĩnh: “Giải quyết cái gì? Con của tôi, tại sao phải giải quyết?”
Đỗ Hoa Sệnh lại cười: “Thế nhưng Hoắc tổng cậu đừng quên, đó cũng là con của cháu gái tôi, nếu thật sự phải ra tòa thì cho dù nhà họ Hoắc các cậu có nhiều tiền đi nữa cũng sẽ không hay, cậu cần gì chứ?”
Gừng, quả nhiên càng già càng cay.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức tối sầm.
Mà sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ôn Hủ Hủ lại cảm thấy vui vẻ, ngay cả mắt cũng sáng hơn rất nhiều.
Cô thật sự không ngờ, cậu lại mạnh mẽ như vậy.
“Ông cảm thấy tôi sẽ từ bỏ nòi giống của Hoắc Tư Tước tôi vì những thứ này?”
Cuối cùng hắn đã tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào ông lão ở đối diện, chỉ lạnh lùng ném ra một câu như vậy.
Vừa dứt lời, rốt cuộc Ôn Hủ Hủ không kiềm chế được giành lên tiếng trước: “Anh nói dối, rõ ràng anh không cần bọn nó, tại sao còn nói như thể mình cao thượng đến vậy? Anh là không muốn giao bọn trẻ cho tôi phải không?”
“Cô có bệnh à? Tôi từng nói không cần bọn nó lúc nào?”
“Anh cần bọn nó mà lại để cho Lạc Du ngược đãi Mặc Bảo sao? Hơn nữa, sau khi anh kết hôn xây dựng tổ ấm tình yêu khác với người phụ nữ đó, bỏ hai đứa trẻ ở vịnh Thiển Thủy không quan tâm, anh còn nói cần bọn nó ư?”
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, mở miệng nói ra tất cả chứng cứ tìm được trong mấy ngày nay ở trong quán cà phê này.
Hiện trường cuối cùng cũng yên lặng.
Đây chính xác là thứ cô đã điều tra được trong mấy ngày nay.