Điều này hình như cũng có thể hiểu, Hoắc Chính Hoa không phải vẫn luôn muốn mưu tính vị trí người thừa kế Hoắc gia cho hắn ta sao?
Vậy hắn ta lên kế hoạch sớm như vậy cũng không phải không có khả năng, bảo Đỗ Như Quân trộm bản thảo của cô, sau đó lại sắp xếp Cố Hạ dùng thân phận tác giả của những bản thảo này, lẻn vào bên cạnh Hoắc Tư Tước, từ đó từng bước từng thôn tính Hoắc thị.
Ôn Hủ Hủ nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Kiêu, nắm chặt nắm tay đến kêu răng rắc.
Hoắc Kiêu cũng đứng lên, hắn ta đẩy những người phụ nữ đang dựa lên người hắn ta ra, hình như nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tâm trạng của hắn cũng không tệ: “Hoá ra là chị dâu của tôi sao? Đã lâu không gặp, sao lại đến thăm tôi vậy?”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Hoắc Kiêu ở nhà họ Hoắc cũng không thân quen gì cô.
Năm đó sau khi cô gả đến nhà họ Hoắc, bởi vì không được chào đón cho nên rất ít khi đi lại khắp nơi trong nhà.
Đúng vậy, cô rất ít gặp vị thiếu gia của nhà chú út này, làm gì có chuyện thân thiết được hắn ta gọi chị dâu như thế.
Trong lòng Ôn Hủ Hủ không thoải mái, coo hỏi: “Cậu chính là Hoắc gia?”
Hoắc Kiêu nhún nhún vai: “Đúng vậy, có chuyện gì vậy? Sao hôm nay chị dâu lại đến tìm tôi?”
Hắn ta vẫn biểu cảm cà lơ phất phơ kia, mặt mày trắng nõn, lại cực kỳ giống người ba Hoắc Chính Hoa của hắn ta, trong đó có một chút tà ác nữ tính.
Đúng rồi, cô quên mất, ba của hắn ta đã chết dưới tay Hoắc Tư Tước.
Nguyên nhân chính là bởi vì hai đứa con trai của Ôn Hủ Hủ cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức cảnh giác lui về phía sau một bước.
“Không có, tôi chỉ là… đến xem thử.” Cô tùy tiện tìm một cái cớ, bởi vì cô đột nhiên bừng tỉnh nếu như cô nói thật thì chỉ sợ tình hình lúc này sẽ không ổn với cô.
Chuyện này, chỉ cần cô xác định là được rồi.
Bây giờ an toàn vẫn là trên hết.
Ôn Hủ Hủ định tìm thời cơ rồi chuồn đi.
Thế nhưng Hoắc Kiêu giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cố ý lui về phía cửa, hắn ta đột nhiên tiến lên một bước lập tức đóng cửa lại.
Ôn Hủ Hủ: “…”
“Trông chị dâu rất lo lắng, sao vậy? Là nhiều năm không gặp chú em (em trai của chồng) của chị cho nên chưa kịp thích ứng sao?”
“Không… Không phải…”
“Vậy chị lui về phía sau để làm gì? Chị dâu, chị đang đề phòng tôi à?”
Cuối cùng tất cả ý cười trên mặt hắn ta đều biến mất, hắn ta từng bước từng bước ép tới, ánh mắt hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ giống như rắn độc có thể phóng tới bất kỳ lúc nào.
Ôn Hủ Hủ hoảng sợ, cô theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Tôi không có, tôi đã nói … chỉ là tùy tiện đến đây, không biết cậu ở chỗ này.”