Lạc Du khàn tiếng gào lên.
Vừa dứt lời, cuối cùng hiện trường đều yên lặng.
Đặc biệt là Ôn Hủ Hủ, cô chỉ cảm thấy đầu óc “ầm” lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào người đàn bà này, tất cả những suy nghĩ cơ bản nhất cũng đều dừng lại.
Giả vờ?
Làm sao có thể?
Rõ ràng hắn lạnh lùng với mình như vậy còn nhốt mình vào trại chó, muốn xích mình lại bằng xích sắt cơ mà…
“Tôi đã nói với hắn rất nhiều lần, cô là quả bom hẹn giờ bên cạnh hắn, sớm muộn cũng sẽ hủy hoại hắn nhưng hắn lại không nghe. Nửa năm trước, khi cô cắt đứt quan hệ với hắn ở sân bay một mình hắn đi bộ trong mưa đủ ba tiếng, đi từ sân bay đến trung tâm thành phố cuối cùng câu nói trong miệng khi ngất đi vẫn là câu cô không cần hắn, Ôn Hủ Hủ tôi nói sai sao? Hả?!!”
Lạc Du bật khóc, những lời buộc tội cuồng loạn, tiếng chửi rủa cùng với những giọt nước mắt tuôn ra từ trong cổ họng cô ta, khoảnh khắc này không ai còn nghi ngờ, cô ta thật sự đau lòng vì người đàn ông này.
Bước chân Ôn Hủ Hủ loạng choạng.
Ngày đó, hắn lại đi bộ trong mưa đủ ba tiếng đồng hồ ư?
Cô không biết, cô nghĩ rằng sau khi họ cắt đứt quan hệ ở sân bay, hắn đã đi về ngay lập tức. Dù sao người đàn ông này cũng chưa bao giờ biểu hiện ở trước mặt cô rằng hắn rất yêu cô.
Cho dù là đêm hôm đó cô đi, họ ở trong ngôi làng nhỏ đó hắn cũng đối xử với cô như thế.
Từng giọt nước mắt của Ôn Hủ Hủ lã chã rơi xuống từ trong hốc mắt.
“Sau chuyện đó hắn sốt cao, mấy ngày mấy đêm đều không tỉnh, cô có biết lúc đó tôi rất sợ hắn xảy ra chuyện thế nào không? Cô có biết tình hình của hắn ra sao không, ai có thể đảm bảo sau khi hắn bị thương nặng như vậy sẽ không sao? Cho nên, tôi thôi miên hắn, giúp hắn xóa đi những ký ức về cô, tôi đã làm sai sao?”
“…”
“Là cô không muốn ở cùng hắn nên tôi mới dùng cách đó để bảo vệ hắn, không để cho hắn bị cô tổn thương, tôi sai sao? Bây giờ cô lại đến trêu chọc hắn, tôi là bác sĩ của hắn, phát hiện ra manh mối kịp thời ngăn lại, tôi có làm sai không? Cô nói cho tôi biết đi, Ôn Hủ Hủ!!”
Lời cô ta nói giống như con dao đâm từng nhát vào trong tim Ôn Hủ Hủ, đâm cô máu chảy đầm đìa.
Đến cuối cùng, ngay cả ý thức cũng dường như biến mất.
Đúng vậy, cô ta có sai chỗ nào đâu?
Mà Ôn Hủ Hủ cô, có tư cách gì để trách móc cô ta? Cô mới là đầu sỏ trong câu chuyện này.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đờ đẫn xoay người, sau đó giống như một cái xác không hồn lê đôi chân đã mất đi cảm giác, thất thần rời khỏi nơi này.
Hóa ra, mắt cô cũng có thể mù như thế…
…
Ôn Hủ Hủ về đến khách sạn.
Ba ngày sau đó cô đều không ra ngoài.
Cô trốn ở trong phòng, giống như con đà điểu, mỗi ngày đều vùi mình trong chăn không ăn không uống. Cô còn tắt điện thoại, rút dây điện thoại bàn trên đầu giường.