Em gái có mẹ làm đùi gà lớn cho ăn, còn anh em họ lại chỉ có thể ăn đồ người phụ nữ kia làm hàng ngày.
”Anh, sao anh không nói chuyện? Ba xong việc chưa? Có phải ba vẫn chưa nhớ ra mẹ không? Lúc nào ba sang đây thăm Nhược Nhược vậy?”
Tiểu Nhược Nhược không nghe thấy giọng anh thì sốt ruột hỏi.
Đã lâu lắm rồi cô bé không nhìn thấy ba, cũng không được gặp cả hai anh.
Mặc Bảo nghe xong thì tâm trạng càng không tốt: ”Vẫn chưa, bây giờ cả ngày dì Lạc kia đều ở đây, ba không nhắc đến mẹ chút nào.”
”Hả? Vậy có phải sau này ba cũng sẽ không nhớ ra mẹ không?”
Tiểu Nhược Nhược nghe xong, đôi mắt to như viên bi lập tức đỏ ửng, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Hoắc Dận ở đầu dây bên kia nghe tiếng em gái khóc thì lập tức cầm lấy điện thoại: ”Sẽ không, em gái, em đừng lo, hai anh nhất định sẽ giúp ba nhớ ra mẹ.”
Lúc này Tiểu Nhược Nhược mới vui lại: ”Thật sao?”
Hoắc Dận kiên định gật đầu: ”Ừm, thật, anh đảm bảo với em!”
Không sai, cậu là con cả, nhất định cậu sẽ không để ba và mẹ rời xa nhau, cho dù bị người phụ nữ kia xóa kí ức thì sao chứ?
Hoắc Dận nhất định sẽ giúp ba tìm lại.
Hai anh em cúp máy, âm thầm hứa với bản thân.
Tiểu Nhược Nhược nghe anh trai cam kết thì cũng rất vui vẻ, thế là tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ phát hiện hai cái đùi gà lớn cô làm đều bị đứa nhóc này gặm sạch.
Ngon vậy sao?
Ôn Hủ Hủ không biết nên khóc hay cười.
Đêm đó hai mẹ con ôm nhau ngủ một giấc ngon lành…
Sáng hôm sau, vì hạng mục kia nên Ôn Hủ Hủ giao đứa nhỏ cho Ôn Cận để cậu đưa bé đến nhà trẻ, còn cô đã đến nhà của Lâm n ở phố Wall từ sớm.
”Chào buổi sáng, Lâm n tiên sinh đến chưa?”
”Vẫn chưa, đêm khuya hôm qua có khách hàng tìm ngài ấy, nói sau khi phiên giao dịch chứng khoán ngày hôm nay bắt đầu thì để ngài ấy bán hết ra ngoài.”
Trợ lí của Lâm n thấy Ôn Hủ Hủ đến sớm như vậy thì lập tức sơ qua chuyện trước khi Lâm n đến cho cô nghe.
Bán hết ra ngoài?
Thế không phải là phá sản sao?
Mới sáng sớm đã nghe được chuyện này khiến Ôn Hủ Hủ không khỏi tò mò: ”Ai vậy? Đối phương không cần công ty nữa sao?”
Trợ lí gật đầu: ”Ừm, gọi là cái gì nhỉ… Vân Đoan Nhất Phẩm.”
Vân Đoan Nhất Phẩm?
Ôn Hủ Hủ nghe thấy cái tên này thì ngơ người.
Kiều Thời Khiêm, từ nửa năm trước khi lộ rõ bộ mặt thật của mình với Ôn Hủ Hủ ở sân bay rồi mỗi người đi một ngả nửa năm trước, cho đến tận bây giờ cô cũng không gặp anh ta.
Nếu không phải lần này anh ta tự tìm đến cửa muốn Lâm n giúp anh ta thanh toán công ty thì có lẽ Ôn Hủ Hủ đã sớm quên người này.
”Nancy, hai người từng là bạn, chuyện này giao cho cô làm đi.”